Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày lại, nói: "Nếu không phải bởi vì Viêm Nhị thả rắn và chuột trên xe, tôi cũng sẽ không tông người."
Cô ảo não rũ đầu, hai tay tạo thành chữ thập, dùng ngón cái gõ trán của mình.
Lục Hựu Nhiễm nhìn trán của cô đã bị gõ đến đỏ, nắm tay cô, trầm giọng nói: "Viêm Nhị thả rắn và chuột là không đúng, trò đùa của cô ta có hơi quá.
Thế nhưng, hành động này của cô ta không có dẫn đến kết quả trực tiếp tông người của em.
Em có thể phanh lại, có thể tông vào chậu hoa, có thể tông vào cây, cô nhiều nhất được tính là có liên đới trách nhiệm, đền ít tiền là được.
Dựa theo quy định tương quan của công ty bảo hiểm, người mua bảo hiểm hoặc người mua bảo hiểm phụ thuộc, mới có thể nhận được khiếu nại của công ty bảo hiểm.
Những người khác sẽ xét theo tình huống để xử lý.
Giống như Viêm Nhị đáp ứng cho em lái, hoặc là có thể nhận được một chút yêu cầu bồi thường.
Nhưng em cảm thấy Viêm Nhị sẽ nói như thế nào?
Cô ta đã có lòng muốn hại em, cũng sẽ không giúp em làm rõ trách nhiệm.
Cô ta thậm chí sẽ nói, là em ức hiếp đòi lái xe của cô ta, hộp quà cô ta mở ra vốn là để đưa cho bạn, em không nghĩ đến bên trong là rắn, cho nên dẫn đến tai nạn xe cộ." Lục Hựu Nhiễm phân tích nói.
Viêm Cảnh Hi biết Lục Hựu Nhiễm phân tích có đạo lý, cười nhạo một tiếng, trong mắt xinh đẹp tràn ngập mờ mịt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124970/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.