9 rưỡi tối, Lục Mộc Kình đang bận bịu làm việc, tiếng đập cửa vang lên, Vương Triển Nghệ đẩy cửa tiến vào, cười nói: "Nhị ca, bác sĩ không phải đã nói anh nghỉ ngơi nhiều sao? Sao giờ vẫn còn làm việc."
"Ừ." Ánh mắt Lục Mộc Kình chuyên chú trong máy vi tính, đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói: "Hôm nay toàn bộ nước anh đã truyền xong, em không cần lo lắng, làm xong phần mail này sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi."
Vương Triển Nghệ nghe ra ý đuổi khách của Lục Mộc Kình, trong lòng có chút khó chịu, ngồi xuống sô pha, nói: "Em chờ anh ngủ sẽ đi."
Lục Mộc Kình ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Triển Nghệ đang cười, tròng mắt lóe lên, có mấy lời, tới cổ họng lại nuốt xuống, uyển chuyển nói: "Em không cần chăm sóc anh, trực ban cũng rất vất vả."
Vương Triển Nghệ cười khổ, có chút tủi thân, anh biết rõ cô ta trực ban vất vả nhưng vẫn qua chăm sóc anh, sao một chút cũng không cảm động?
Vương Triển Nghệ phủ định nói: "Ai thèm chăm sóc anh, em đang chờ bạn gái của Triển Lam, đi xem nó một cái. Mấy người đều là một đám khác thường không có nhân tính."
Lục Mộc Kình nhếch cười, ý hữu sở chỉ nói: "Cho nên, mau tìm người đang ông tốt, gả đi, tự nhiên sẽ có người đau lòng vì em thôi."
"Vậy anh cưới em, anh đau lòng em đi." Vương Triển Nghệ thốt ra.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu tối nhìn cô ta, hơi nhăn mày, trong mắt chợt thoáng qua xa cách, cười lên, nhìn như ấm áp vô hại, nhưng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124966/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.