Tay cô ta còn chưa cào đến mặt Viêm Cảnh Hi, đã bị Viêm Cảnh Hi bắt được.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, đôi mắt màu hổ phách không có một chút nhiệt độ chán ghét khóa lấy Hàn Anh, lạnh lùng nói: "Bây giờ cô chẳng qua đã không có tư cách dự thi, chỉ cần tay cô đụng tới tôi, là tôi có thể tố cáo cô, nhân chứng, vật chứng, động cơ, đều nhất thanh nhị sở*, ngoại trừ phải tiến hành bồi thường bên ngoài, bộ luật hình sự còn phán xử ba năm trở lên."
*Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng
Viêm Cảnh Hi hất tay Hàn Anh, khóe miệng khẽ nhếch, "Nếu như cô không sợ, cứ việc thử xem?"
Hàn Anh thoáng cái đã không còn sức mạnh, nhìn về phía Tần Mỹ Điềm.
Tần Mỹ Điềm sắc mặt trắng bệch nhíu chặt chân mày, khó khăn nói: "Tiểu Anh, tớ tiễn cậu."
Chu Gia Mẫn nhìn bóng lưng Tần Mỹ Điềm và Hàn Anh, thở ra một ngụm ác khí, nói: "Thực sự là hả lòng hả dạ, hại người cuối cùng thành hại mình, đáng đời. Còn có..."
Chu Gia Mẫn liếc về phía Phùng Kiều Kiều, xem thường nói: "Có vài người..."
"Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi cắt ngang lời Chu Gia Mẫn, nói: "Chúng ta đi nhìn bố cục nhà hàng khách sạn một chút."
Nói xong, Viêm Cảnh Hi cầm túi mình đi ra phòng.
Chu Gia Mẫn vội đuổi theo, ở bên cạnh Viêm Cảnh Hi, không giải thích được nói: "Cảnh Hi, cậu không cần sợ Phùng Kiều Kiều, cô ta và Viêm Nhị chính là cá mè một lứa."
Viêm Cảnh Hi liếc xéo Chu Gia Mẫn, nói: "Cậu mắng cô ta, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124953/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.