7 giờ cô đến trường, Viêm Cảnh Hi trực tiếp về kí túc xá, Chu Gia Mẫn vẫn đang ngủ, cô nhẹ chân nhẹ tay cầm đồ, đi tắm.
Rửa mặt xong, từ phòng tắm ra, Chu Gia Mẫn cũng đã dậy, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi lau tóc, càu nhàu từ trên giường ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Hôm qua cậu đi đâu? Tớ sốt ruột muốn chết."
"Có một chút chuyện ngoài ý muốn, Lục Hựu Nhiễm bởi vì tớ mà bị thương, cho nên ở chỗ anh ta." Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, lau mái tóc ẩm ướt.
Chu Gia Mẫn kinh ngạc mở to mắt, nhảy từ trên giường xuống, ngón tay chỉ vào Viêm Cảnh Hi, hồ nghi nói: "Cậu ở chỗ anh ta cả đêm, vậy cậu có bị anh ta ấy ấy không?"
Tay Viêm Cảnh Hi đập vào đầu Chu Gia Mẫn, "Sao có thể chú, anh ta bị thương, tớ mới đi, hơn nữa, tớ cũng muốn thuyết phục anh ta đừng cưới tớ."
"Giáo sư Lục có biết cậu và Lục Hựu Nhiễm ngủ một đêm không?" Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Lục Mộc Kình sáng sớm đã ở ngay cổng nhà Lục Hựu Nhiễm, gật đầu, "Anh ấy hẳn là biết."
Chỉ là, làm sao anh biết cô ở đó?
"Có phải thầy ấy tức chết rồi không?" Chu Gia Mẫn suy đoán hỏi.
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, nhớ đến lúc đó ánh mắt Lục Mộc Kình nhìn cô sâu thẳm, cùng với chân mày nhăn lại, hẳn là có chút tức giận.
Trong miệng Chu Gia Mẫn phát ra tiếng 'chậc chậc chậc' cảm thán, nói: "Người đàn ông này quá chững chạc, quá mạnh mẽ, thành thục nội liễm, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124951/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.