"Bỏ ra khỏi danh sách đen." Giọng Lục Mộc Kình hơi lạnh, dùng khẩu khí ra lệnh.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, tay vô thức kéo vỏ gối, giống như đang suy tư, thế nhưng trong đầu lại trống rỗng, nhàn nhạt uyển chuyển nói lời cự tuyệt: "Cái đó, nếu giáo sư Lục không còn chuyện gì khác, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Bây giờ đang ở đâu? Anh đi đón em về." Lục Mộc Kình cường ngạnh nói.
Trong giọng nói, tuy rằng đã nỗ lực khắc chế, nhưng Viêm Cảnh Hi vẫn nghe ra anh đang tức giận, anh bình thường tính tình ôn hoà, có thể sử dụng loại khẩu khí này để nói chuyện, không chừng còn tức giận không nhẹ.
Nhưng cô không cảm thấy anh có lý do để tức giận.
Đương nhiên cô cũng không có lý do gì để chấp nhặt với anh.
"Cái đó, cảm ơn giáo sư Lục quan tâm, nhưng không cần, tôi tự mình trở về trường học, thật không tiện, tôi thật sự buồn ngủ, cúp điện thoại trước, ngủ ngon." Viêm Cảnh Hi không đợi Lục Mộc Kình đáp lời, trực tiếp ngắt điện thoại, suy nghĩ ba giây, trực tiếp đem điện thoại tắt nguồn.
Lục Mộc Kình tay trái nắm điện thoại bị ngắt, ngón tay phải buồn bực nhéo sống mũi, mở mắt, nhìn một bàn đầy các món ăn được Viêm Cảnh Hi chuẩn bị kỹ càng.
Ánh mắt ám trầm.
Anh gọi điện thoại cho Sở Vân Thiên.
Điện thoại reo ba tiếng đã có người nghe.
"Nhị ca, muộn thế này rồi còn có chuyện gì?" Sở Vân Thiên hồ nghi hỏi.
"Giúp anh điều tra một chút, có tin tức Lục Hựu Nhiễm và Viêm Cảnh Hi ở khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124949/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.