"Muốn nói cái gì, nói ở đây được rồi." Lục Hựu Nhiễm lãnh đạm nói.
Viêm Cảnh Hi cau mày, khẳng định không thể nói ra ngay trước mặt Phùng Như Yên, bằng không, Phùng Như Yên biết là cô cố ý phá hư cái cọc hôn sự này, nhất định sẽ trói buộc sau lưng cô.
"Ra đây." Viêm Cảnh Hi lại nói lần nữa, xoay người, đi ra ngoài.
Lục Hựu Nhiễm chậm rãi đứng lên thân thể thẳng tắp, tự phụ lạnh nhạt đi về phía cửa.
Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Hựu Nhiễm đi ra, nắm cánh tay anh ta, kéo anh ta đến sau phòng bao nơi không có người, buông ra, không che đậy nói thẳng: "Lục Hựu Nhiễm, anh đang muốn làm cái gì?"
Lục Hựu Nhiễm lạnh lẽo nhìn bộ dáng sốt ruột của Viêm Cảnh Hi, rất bình tĩnh, nói: "Không nhìn ra được sao? Cưới em."
Anh ta đưa tay vuốt tóc trên trán Viêm Cảnh Hi, ngón tay lạnh như băng khiến Viêm Cảnh Hi run lên.
Viêm Cảnh Hi gạt tay Lục Hựu Nhiễm, "Anh quên uống thuốc phải không, bệnh ngày càng nguy kịch rồi đó, nếu như người phụ nữ anh thích trở về, anh phải làm cái gì bây giờ? Cô ấy phải làm cái gì bây giờ? Anh để tôi đau khổ cũng không sao nhưng anh nỡ nhẫn tâm để cô ấy khổ sở sao?"
Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm ảm đạm xuống, thoáng qua một tia ưu thương, "Đây là của chuyện của tôi, em chỉ cần chờ làm thiếu phu nhân là được rồi."
"Lục Hựu Nhiễm, anh nói một chút đạo lý có được không? Tôi không thích anh, anh cưới một người phụ nữ không thích anh mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124945/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.