Âm thanh thẹn quá hóa giận của Lý Tình Uy rõ ràng truyền tới: "Tôi bây giờ được coi như là một người đàn ông sao? Ngay cả công việc cũng không có, không chỉ không nuôi được vợ con của mình mà người bên ngoài còn cười nhạo tôi là đồ ăn bám, tôi ăn bám sao? Tôi ăn cơm bao nuôi gì của cô, nếu như ăn bám thì tốt rồi, cũng không cần làm việc cực cực khổ khổ như vậy, cực cực khổ khổ nuôi cô, kết quả vẫn phải xem sắc mặt của người khác, dẫn đến cái gì cũng không có."
"Tình Uy, đừng nói nữa." Âm thanh Lục Hựu Thanh mang theo tiếng khóc truyền tới.
"Làm con chó nhà người đều có cái gọi là quyền lợi, tôi bây giờ ở nhà họ Lục các người đến con chó cũng không bằng." Lý Tình Uy quát, tiện tay vứt đèn bàn xuống mặt đất.
Tạo ra một tiếng 'bịch' kinh tâm động phách.
Lý Tình Uy vẫn chưa hết khó chịu, tiếp tục mắng: "Ít ra, tôi vẫn là ba của Lục Hạo Dương, Lục Mộc Kình anh ta có phải muốn cho Lục Hạo Dương không có ba hay không, cùng trở thành đứa trẻ mồ côi với anh ta thì mới vui sao? Ngay cả ba anh ta cũng nói kẻ này qua nhiều năm như vậy vẫn thích thay đổi biện pháp ngược đãi người khác, đến ba anh ta còn không hài lòng với anh ta như thế, người đàn ông này đến tột cùng ham sắc đã thành cái dạng cực phậm gì rồi."
Lục Diệu Miểu nhíu mày, nắm chặt Phật châu trong tay, không vui nhìn lên trên lầu.
Viêm Cảnh Hi lo lắng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124942/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.