Sau khi xông ra ngoài, Viêm Cảnh Hi vỗ đầu mình, vô thức đá đá chân.
Mới vừa rồi cô đã nghĩ gì?
Có phải tại uống say nên đầu óc bị chập mạch hay không?
Thiếu chút nữa đã cùng Lục Mộc Kình phát sinh loại quan hệ đó, cô còn không chán ghét sự động chạm của anh.
Có lẽ cô thật sự điên rồi.
Lục Mộc Kình người đàn ông này chính là độc dược, một khi đã dính vào thì rất khó kháng cự.
Cô không nên như vậy.
Họ mới quen nhau được có một tuần, không biết rõ về nhau, địa vị xã hội chênh lệch, đã biết rõ có thể anh chỉ đang chơi đùa cô, chẳng lẽ cô còn cam tâm tình nguyện để mình bị đùa bỡn hay sao?
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt lắc lắc đầu mình.
Một chiếc Volvo màu đỏ dừng bên cạnh Viêm Cảnh Hi, Vương Triển Nghệ hạ cửa xe xuống, hất cằm về phía cửa xe, nói: "Lên đi, chị đưa em về."
Trong tiềm thức Viêm Cảnh Hi bài xích Vương Triển Nghệ.
Vương Triển Nghệ đưa cô về, phi gian tức đạo* a! *Phi gian tức đạo (Vô sự hiến ân cần,phi gian tức đạo): Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng người khác để thực hiện mưu đồ của mình.
Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, thêm khách khí xa cách nói: "Không cần, tôi đi ra đường lớn là có thể đón taxi."
"Không lẽ em có định kiến gì với chị cho nên không chịu lên xe của chị chứ?" Vương Triển Nghệ hồ nghi hỏi, quan sát Viêm Cảnh Hi một lượt từ đầu đến chân.
Vương Triển Nghệ đã nói như vậy, nếu cô lại không lên xe cô ta thì có vẻ thật sự chột dạ rồi.
"Không có." Viêm Cảnh Hi lên vị trí kế bên tài, thắt dây an toàn cho mình.
"Hôm nay em mặc đồ rất đẹp." Vương Triển Nghệ khen.
"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi khách khí nói.
Vương Triển Nghệ nhìn về phía trước, khóe miệng nâng lên, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường, ý vị thâm trường nói: "Kỳ thực, mỗi năm đều có rất nhiều cô gái như em muốn leo lên giường nhị ca, em là người nhanh nhất đấy."
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, khóe miệng cũng mang theo ý cười, trông như là khen nhưng Viêm Cảm Hi nghe ra sự sắc bén trong câu nói này.
Những cô gái giống như cô?
Trong long Vương Triển Nghệ cô là một dạng con gái gì?
Viêm Cảnh Hi cũng không phản bác, qua nhiều năm như vậy, lời khó nghe, lời bêu xấu cũng nghe nhiều rồi, sớm đã tự học được cách che giấu.
Viêm Cảnh Hi lim dim nâng mày, nhếch khóe miệng tự giễu lên, nói theo Vương Triển Nghệ: "May mắn, có thể đúng lúc anh ấy đang trống vắng thôi."
Tay cầm lái Vương Triển Nghệ dùng sức, móng tay trở nên trắng bệch, nâng lên nụ cười, nói: "Em cố lên nha! Chị cảm thấy em chắc chắn sẽ vượt qua được 3 tháng."
Viêm Cảnh Hi xoay người, đầu tựa vào ghế, con mắt nhạt nhòa nhìn gó má Vương Triển Nghệ, nhẹ giọng hỏi: "Cô quan tâm phụ nữ bên cạnh Lục Mộc Kinh như vậy, Lục Mộc Kình biết không?"
"Cái gì?" Vương Triển Nghệ khiếp sợ nhìn thoáng qua Viêm Cảnh Hi, kéo ra nụ cười, có một tia sắc bén, nói: "Chị nói này cô bé, em thực sự đừng đoán mò, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy cạn lời và phiền chán. Chị đối với nhị ca thật sự không phải là em hay loại tình cảm đó, bởi vì chị biết trong lòng nhị ca có một người phụ nữ không có cách nào có thể thay thế được, cho nên, chị vẫn sẽ làm thân phận bạn bè của nhị ca, nhị ca đối với mọi người đều rất tốt, dáng dấp vừa đẹp, tính cách vừa tốt, gia cảnh cũng tốt, quả thật có rất nhiều cô gái thích, có khi, chị hi vọng anh ấy có thể tìm được một người phụ nữ, có một khởi đầu mới, có khi, chị cũng sợ anh ấy sẽ làm tổn thương những người phụ nữ khác, cho nên có ý nhắc nhở em."
Viêm Cảnh Hi cảm thấy Vương Triển Nghệ như một con nhím, bị nói trúng, toàn thân liền dựng ngược lông lên.
Cô ta không thích bị người khác nói mình, đồng thời, cô ta nói những lời này, Viêm Cảnh Hi cũng không muốn nghe.
"Cảm ơn ha." Viêm Cảnh Hi nói xong câu này, liền nhắm hai mắt lại, giảm bớt một chút đau đầu.
Vương Triển Nghệ liếc nhìn cách hành xử thản nhiên của Viêm Cảnh Hi, cô căn bản như không bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng, phiền não nhướn mày, người phụ nữ này không hiểu tiếng người, cô ta cũng chỉ có thể nói ra, nói: "Hai người chỉ mới quen hơn một tuần, cô đã liền lên giường với anh ấy, là vì tiền của anh ấy sao?"
Không thể nhịn được nữa.
Viêm Cảnh Hi bật cười một tiếng, mở mắt, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo nhìn về phía Vương Triển Nghệ, mang theo sự lạnh lùng nói: "Cô hi vọng là cái gì?"
"Loại phụ nữ như cô, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, tôi cũng đã thấy qua rất nhiều rồi, ra giá đi! Nêu như thích hợp, tôi sẽ cho cô." Vương Triển Nghệ cũng không nói nhảm với Viêm Cảnh Hi, gạt bỏ mặt nạ chị gái tốt tính, dứt khoát nói.
"Cô có thể cho bao nhiêu?" Viêm Cảnh Hi vặn mày hỏi, nhìn bề ngoài như yên ổn nhưng trong mắt lóe lên tia bực bội.
Vương Triển Nghệ như hiểu rõ, châm chọc nhếch mép: "10 vạn, đủ chưa? Số tiền này đủ cho loại người như cô dùng trong một thời gian dài."
"Tôi là loại người như thế? Ha ha." Đáy mắt Viêm Cảnh Hi lóe lên tia khinh thường đối với loại hành vi hèn mọn này của Vương Triển Nghệ, vuốt tóc trên trán, biếng nhác nhíu mày, cố ý nói: "10 vạn tệ cũng lắm chỉ đủ tiền mua vài bộ quần áo, cô cho rằng có thể xài được bao lâu?"
"Cô muốn bao nhiêu? Tôi khuyên cô chính là thấy tốt thì lấy, đừng để đến lúc giỏ tre múc nước, công dã tràng." Ánh mắt Vương Triển Nghệ sắc bén, thanh âm the thé lên.
"100 triệu." Viêm Cảnh Hi tùy ý nói, ánh mắt nhẹ bỗng liếc nhìn Vương Triển Nghệ, "Cô cho được không?"
"Cắt." Vương Triển Nghệ giễu cợt, "Tôi nói này cô bé, người như cô, cô cảm thấy cô có giá 100 triệu sao? Dũng khí của cô từ đâu mà lớn như vậy tự giác vàng lên mặt mình."
"Cô cho tôi bao nhiêu tiền, không phải xem giá bao nhiêu, mà là xem Lục Mộc Kình ở trong lòng cô có bao nhiêu quan trọng, nếu như cô cảm thấy Lục Mộc Kình không đáng giá với con số này thì tôi cũng không còn cách nào khác." Viêm Cảnh Hi tản mạn nói.
Hai tay Vương Triển Nghê nắm chặt tay lái, mắng: "Đừng có cho mặt mũi mà không cần, tôi không cho cô tiền thì cô ở chỗ nhị ca tôi cũng không vớt được một chút gì đâu."
Viêm Cảnh Hi cởi dây an toàn ra, đôi mắt màu hổ phách lãnh tình liếc nhìn Vương Triển Nghệ, bên trong không có một chút nhiệt độ, "Mặt mũi tôi là khi ba mẹ sinh ra đã có, không phải cô có thể là cho được, còn nữa, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ mò được thứ gì tốt từ chỗ nhị ca của cô, cô Vương, cô lo lắng quá rồi."
Vương Triển Nghệ đột ngột dừng xe, hướng về phía Viêm Cảnh Hi hét lên: "Xuống xe, cô chỉ làm bẩn xe tôi thôi."
Viêm Cảnh Hi lấy một tờ 50 đồng ra khỏi ví, để lên hộp xe, nhìn Vương Triển Nghệ tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, nói: "Tiền xăng cộng với tiền rửa xe, không cần thối lại."
Cô đẩy cửa xuống xe.
Vương Triển Nghệ ném 50 đồng của cô ra ngoài cửa sổ, "Cút."
Viêm Cảnh Hi cụp mắt, nhặt 50 đồng lên, đi vào lề đường, đặt tiền vào giỏ của một ông lão đang ngủ say trên vỉa hè.
Trong lòng không phải là không khó chịu.
Nhưng mà thà phát tiết hết những sự khó chịu lên một người phụ nữ mà mình không thích còn hơn là ôm cục tức trong bụng, thôi cứ về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại là một ngày mới.
Viêm Cảnh Hi trở lại ký túc, Chu Gia Mẫn vẫn chưa đi làm về, cô đi tắm trước, thay váy ngủ bằng vải bông, lau khô tóc, đang lúc chuẩn bị đi ngủ thì Chu Gia Mẫn mang theo một túi đồ quay về phòng.
Chu Gia Mẫn đưa túi đồ cho Viêm Cảnh Hi, thần thần bí bí hỏi: "Hôm nay đi hẹn hò với giáo sư Lục có vui không?"
Viêm Cảnh Hi nhận lấy túi đồ, khẽ liếc Chu Gia Mẫn một cái, "Đã nói không phải là đi hẹn hò mà, chỉ tại thiếu anh ta một ân tình nên mới cùng anh ta đến một buổi tụ họp mà thôi."
Chu Gia Mẫn dùng vai đẩy Viêm Cảnh Hi một cái, ái muội nói: "Đừng có chối, bây giờ thầy ấy còn đang quyến luyến loanh quanh ngoài cổng ký túc xá kia kìa. Lúc nãy trên đường về tớ đã thấy thầy ấy."
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc mở to mắt, "Cậu nói nhìn thấy Lục Mộc Kình ở ngoài ký túc xá?"
"Ừm." Chu Gia Mẫn gật đầu, "Nhưng mà, biểu hiện của cậu là thế nào đấy, làm gì kinh ngạc dữ vậy?"
"Lát nữa sẽ kể cho cậu nghe." Viêm Cảnh Hi chạy ra khỏi ký túc, lúc đến cửa quả thật đã nhìn thấy chiếc Bentley của Lục Mộc Kình đang đỗ dưới cây ngô đồng.
Tay trái Lục Mộc Kình chống lên cửa sổ xe, ngón tay kẹp thuốc lá, khi tỏ khi mờ, làm cho ngũ quan hoàn mỹ của anh càng thêm mị hoặc.
Trông anh như đang có tâm sự.
Viêm Cảnh Hi đi tới, lúc này đã gần 12 giờ đêm, sao anh lại ở chỗ này?
Lục Mộc Kình thấy Viêm Cảnh Hi đi tới, dụi tắt tàn thuốc, vội nhả ra luồng khói cuối cùng, đẩy cửa xe đi xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
"Có chuyện gì không?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc hỏi.
Lục Mộc Kình thấy cô vừa mới tắm xong, giống như một đóa phù dung yêu kiều giữa đầm nước, so với khi trang điểm, trông cô nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều.
Anh tiến lên, nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
Mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi rượu xông vào mũi cô, mang theo hơi thở mạnh mẽ của đàn ông, mấy phần đầu độc, mấy phần nguy hiểm.
Hình ảnh kiều diễm của hai người ở trong phòng lúc nãy thoáng qua đầu óc Viêm Cảnh Hi, nhịp tim vì nụ hôn của anh mà tăng lên nhanh chóng, khiến cô có chút hốt hoảng.
Viêm Cảnh Hi theo bản năng đẩy ngực anh.
Tay trái anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đẩy ngực anh, tay phải lồng vào trong tóc cô, đỡ đầu cô, khiến cô không thể lùi về phía sau, làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Nụ hôn này không giống với bất cứ nụ hôn nào lúc trước, anh bây giờ rất bá đạo, cường thế, thậm chí là có chút thô lỗ.
Đầu óc Viêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng, không có phản ứng gì, cũng không dám nhúc nhích.
Sau khi hôn đủ, Lục Mộc Kình buông môi Viêm Cảnh Hi, hơi thở phả lên mặt cô, ánh mắt say mê tựa như một vòng xoáy, ôn nhu nói: "Tiểu Hi, kết thúc quan hệ cùng Hữu Nhiễm đi."
Viêm Cảnh Hi quả thật có mấy phần hoảng hốt, đầu óc thoáng rung động, trong lòng cũng thoáng rung động, nhưng lý trí của cô bắt cô đưa ra một câu trả lời khác.
Viêm Cảnh Hi xoa xoa dấu vết thuộc về anh còn đọng lại trên môi mình, liếc nhìn Lục Mộc Kình, mạnh mẽ nói: "Tôi sẽ kết thúc quan hệ với Lục Hữu Nhiễm, nhưng mà chuyện đó không phải là vì anh, hy vọng anh hiểu, tôi chỉ đơn giản là không thích anh ta mà tôi."
"Vậy em có thích tôi không?" Lục Mộc Kình hỏi tiếp.
"Lục tổng định nghĩa thế nào là thích?" Viêm Cảnh Hi hỏi ngược lại.
Lục Mộc Kình nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói lại rất bá đạo: "Đổi cách gọi đi."
Viêm Cảnh Hi không để ý đến yêu cầu của anh, nói hết mọi điều trong lòng mình: "Tôi không biết Lục tổng định nghĩa thế nào là thích, không xác định được Lục tổng cảm thấy thế nào về tôi, nhưng tôi chắc chắn tâm ý của mình, Lục tổng là một người đàn ông rất có mị lực, dễ dàng lọt vào mắt xanh của người khác phái, đạt được hảo cảm của người khác phái, cũng dễ dàng khiến người ta chấp nhận mọi yêu cầu của anh, nhưng bây giờ việc mà tôi thực sự cần là thuận lợi tốt nghiệp, nỗ lực làm việc, hòa nhập với xã hội, vượt qua mọi khó khăn để khẳng định bản thân, thời gian mà tôi quen anh thực sự quá ngắn, cho nên anh hỏi tôi có thích anh hay không thực sự quá sớm, tôi cũng không thích kiểu tình yêu như phù dung sớm nở tối tàn, một khi đã yêu, tôi chắc chắn sẽ yêu say đắm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]