"Hừ." Nhắc tới việc này, Lục Diệu Miểu hừ lạnh mấy tiếng, lại bắt đầu ghét bỏ Lục Mộc Kình, "Cũng không biết là người phụ nữ hoang dã nào, con có bản lĩnh đem cô ta mang tới đây. Đừng nói là con không biết là cao nhân phương nào dùng con chứ."
Kết luận này Lục Hựu Nhiễm tự mình hủy bỏ, nói: "Chú nhỏ không giống như một kẻ đàn ông chơi lớn một hồi, mẹ của Nam Nam..."
Lục Hựu Nhiễm dừng lại một chút, lại bắt đầu nổi lên hồi hộp che giấu, hồ nghi hỏi: "Chúng ta đều không biết chứ?"
"Ha ha." Lục Mộc Kình chỉ cười không đáp, ánh mắt sâu xa đảo qua Viêm Cảnh Hi một cái, nhìn vào không khí nhướn chân mày, nói: "5 năm trước con không nói, mọi người cảm thấy bây giờ con sẽ nói sao?"
"Cắt, ta thấy con chính là quên mất." Lục Diệu Miểu chỉ vào Lục Mộc Kình nói, vừa giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng lên, trên mặt lại lần nữa nâng lên nụ cười vô cùng sáng lạn, hề hề nói: "Đúng rồi, con định trở về nước để phát triển, sau này bảo bối trở về học bên này đi, nó không có ba và ông nội chăm lo bên người, sẽ cô đơn ."
Lục Mộc Kình nheo mắt khẽ nhíu chân mày, như có điều suy nghĩ nói: "Đêm qua còn giận dỗi với con, con nghĩ một chút, đưa nó trở về, gần đây vẫn phiền ba giúp con tìm xung quanh xem có trường học nào tốt."
"Thật vậy sao? Thật tốt quá! Ha ha." Đôi mắt Lục Diệu Miểu vừa chuyển, vừa cười hì hì hỏi: "Bảo bối đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124902/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.