"Ai cho cô ngồi xuống, thật không biết ngại. Da mặt so với gạch còn dày hơn." Phùng Kiều Kiều hừ lạnh nhìn Viêm Cảnh Hi nói.
Viêm Cảnh Hi biếng nhác liếc mắt nhìn Phùng Kiều Kiều một cái.
Cô ta là chị họ của Viêm Nhị, Viêm Nhị không thích cô, bọn họ như thể chân tay, cộng thêm Hàn Vĩ có một bụng khí với cô, đương nhiên sẽ chỉ mũi nhọn vào cô.
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng, trong con ngươi màu hổ phách lại thêm một phần mờ ảo vô động vô trung, xem như không nghe thấy.
Phùng Kiều Kiều nhìn Viêm Cảnh Hi không để ý tới cô ta, lập tức nóng giận chạy thẳng lên đầu, hướng phía hiệu trưởng Phùng làm nũng nói: "Ba, sao ai ba cũng có thể gọi đến vậy? Đây là Hội cứu tế người nghèo sao?"
Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi đang cụp mắt xuống, cô giống như một đóa hoa hồng cao ngạo sinh ra từ trong giông tố, dù mảnh mai nhưng lại không sợ hãi giá lạnh, trông có vẻ trầm mặc nhưng lại ẩn nấp sức lực kinh người, khiến cho lòng người nảy sinh thương tiếc.
Anh nhàn hạ lắc lắc ly rượu đỏ, hơi nhếch khóe miệng, tiếng nói trầm thấp mê người nói với hiệu trưởng Phùng: "Cảnh Hi là trợ lý trng trường học của tôi, tôi cố ý để thầy Dương mời mời tới, nếu như không được, chúng tôi rời đi trước, không làm phiền mọi người ăn cơm."
Giọng nói và vẻ mặt Lục Mộc Kình nhìn có vẻ ôn hậu nhu hòa, thế nhưng, giữa những hàng chữ, lại hiện rõ rệt sự không vui cùng sự áp bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124893/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.