"Vậy tôi để cô ở góa." Lục Hựu Nhiễm thở gấp, trừng Viêm Cảnh Hi liếc mắt một cái, xoay người, đi nhanh rời khỏi căng tin ồn ào.
Anh ta đi rồi, Viêm Cảnh Hi cảm thấy không khí đều mới mẻ hơn rất nhiều.
Ở góa, đó không phải chứng minh, cô không cần phòng sói?
Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười, tâm tình vui vẻ đi tới cuối hàng, tiếp tục xếp hàng.
Tin nhắn di động vang lên.
Viêm Cảnh Hi mở ra xem, là một dãy số, trong tin nhắn viết: "Khi nào trở về làm cơm?"
Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một hồi, hoài nghi gọi điện thoại qua.
Điện thoại vừa kêu một tiếng, di động liền nhận.
"Anh là Lục Mộc Kình?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đầu kia di động dừng lại ba giây, âm thanh trầm trầm hơi phát ra từ tính vang lên, "Cô không lưu số điện thoại của tôi?"
Là thanh âm của Lục Mộc Kình.
"A." Viêm Cảnh Hi cười khan một tiếng, nói: "Anh cũng không cho tôi."
"Căm giác như đó là lỗi của tôi!" Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"A?" Cô không phải có ý này.
"Lưu, Lục Mộc Kình." Lục Mộc Kình khí phách nói, nói xong, giọng điệu mềm đi một ít, hỏi: "Không về làm cơm sao?"
"Buổi sáng có bốn tiết học, làm cơm, có phải quá muộn không?" Viêm Cảnh Hi dừng một chút hỏi: "Anh, vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng.
Viêm Cảnh Hi nghĩ Lục Hựu Nhiễm nói ở đây chính là đồ ăn của heo, Lục Mộc Kình so với Lục Hựu Nhiễm còn chú ý hơn.
Cô không ôm kỳ vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124884/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.