Cô nghe thấy tiếng Viêm Nhị đóng cửa bên kia vang lên, lập tức đem chăn đẩy ra, hít lấy khí ô-xy mới đồng thời nhìn lại đôi mắt nhuốm đầy bản năng của anh.
Nguy hiểm giống như một tia chớp xuyên qua tâm trí của cô.
Viêm Cảnh Hi bối rối muốn từ trên người của anh trèo xuống.
Cổ tay lại lần nữa bị anh bắt được.
Hai chân Viêm Cảnh Hi khóa ở hai bên thân thể anh, áp trước ngực của anh.
Mà nơi nào đó có chết hay không lại nhắm ngay chỗ khó chịu của anh.
Đột nhiên kích thích, làm cho bắp chân cô càng buộc chặt.
Viêm Cảnh Hi muốn thoát khỏi, dùng sức gỡ ngón tay của anh.
Lục Mộc Kình nhìn ra sự giãy giụa của cô, thật không hiểu động cơ thực sự của người phụ nữ trước mắt này, chân mày nhíu lại, khàn khàn hỏi: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, là muốn lạt mềm buộc chặt?"
"Không phải, anh để tôi đi đi." Viêm Cảnh Hi hạ giọng nói.
"Cô tìm đến tôi không phải là muốn cùng tôi làm sao?" Lục Mộc Kình hoài nghi hỏi.
Cô mặc thành như vậy, chủ động tới gần hắn, nghe âm thanh trong phòng, xác thực làm người ta cảm giác có động cơ không rõ.
"Tôi đơn giản là muốn giúp anh đắp chăn mà thôi." Viêm Cảnh Hi cũng cảm giác mình giải thích rất vô lực, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Chú của Lục Hựu Nhiễm, tôi là cháu dâu tương lai của chú, chú là trưởng bối của tôi, tôi thật sự không muốn câu dẫn như chú nghĩ, cũng không dám câu dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124869/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.