Nàng...không có ý như vậy.
Hashi không chán ghét Yuku.
Mắt thấy Yuku buông mình ra như sắp đứng lên, không kịp suy nghĩ kéo vạt áo nàng. "Cô định đi đâu?".
Yuku vẫn cười, nhẹ nhàng mà chua chát nói với nàng: "Thánh nữ, vết thương của nàng hiện tại không còn nguy hiểm, nàng đừng lo lắng. Sáng mai sẽ có đại phu đến kiểm tra giúp nàng. Còn lại.. Tứ hoàng tử rất nhiệt tình, hắn sẽ ở cạnh giúp nàng. Thánh nữ... bảo trọng!"
Nước mắt không sao kìm được rơi xuống, Hashi nén cảm xúc không nỡ trong lòng, cổ họng khản đặc nói ra lí do ấu trĩ: "Nhưng ngoài trời đang có tuyết... có thể để sáng mai...". Cuối cùng nhìn nụ cười đắng chát của Yuku lại im bặt.
Sao ngươi tàn nhẫn như vậy Hashi? Ngươi giữ người ta chẳng phải càng tổn thương người ta sao? Chính miệng ngươi đã muốn tuyệt giao không phải sao?
Tay khẽ nới lỏng, vạt áo rơi ra.
Yuku hít sâu một hơi, nhấc chân bước ra ngoài, rồi mất hút nơi cửa hang.
Hashi đợi tiếng bước chân đi xa, nước mắt không cần kìm nén rơi xuống như mưa.
Xin lỗi!
Xin lỗi Yuku!
Hashi nấc nghẹn, trong hang đá lạnh lẽo cô độc nghe rõ ràng mà thê lương lạ lùng.
Hashi..
Có động lòng không?
Có, từ lúc nụ hôn kia trao xuống đã động lòng.
Có tiếc nuối không?
Có, tiếc nuối đến day dứt.
...Có yêu không?
Yêu....
Có yêu!
Nhưng yêu thì sao? Thì sao? Thì thay đổi được gì chứ?
Sớm biết là không thể, thì tại sao phải bắt đầu?
Nếu sẽ là tàn lụi, thì thôi đừng nở hoa!
Trước sau gì nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-bao-boi-a/1134970/chuong-39.html