Thu đến thu đi, thế sự ưu bi như giấc mộng.
Phàm trần những năm này rất mãn nguyện.
Hắn cảm thấy mình sống rất ý nghĩa.
Bao thăng trầm qua đi.
Bây giờ chỉ là một Bại Hoại Thiên Sư hàng ngày giữ Miếu, bói dạo, giải tường tri sự việc cho dân mụ mị.Phàm trần nằm lăn ra ghế ngủ khò.
Thế sự như bò, ăn no đi ngủ.
Chúng nô tì A Thu A Ngọc thấy Khôi Bá Lạc của hiện tại không khác nào Đạo Sĩ ẩn tu.
Thật không hiểu nổi.
Suốt ngày trốn trong Miếu Thổ Công.
Thật hắn định làm Ông Từ giữ Miếu đến chết hay sao?Đang ngủ ngon lành thì có người gọi dậy làm Phàm Trần thức giấc, hắn quơ tay la ó vì đang ngủ ngon có người gọi tĩnh.Là đệ tử đây thưa Sư Phụ.
Đệ tử Phúc Loan đây.
Luận Đạo Công Trần Phúc Loan trong tư thế lôi thôi lếch thếch dơ bẩn thấy gớm vừa quỳ vừa khóc.
Đệ tử khổ quá mà, không hiểu sao lời Sư Phụ nói ứng nghiệm, đệ tử từ ngày rời khỏi Sư Tôn thì khổ không tả nổi.Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đệ tử rất thảm thưa Sư Phụ.
Sai! La lối cái gì! Khổ là công cuộc bước đầu trong cuộc sống, la lối vô ích.
Đứng lên đi.Phàm trần nói tiếp: Thế sự này mong manh ngắn ngủi, cái sai của ngươi là tuổi trẻ quá nóng vội, cần phải tĩnh tâm nhập đạo, đại đạo ba ngàn, như sông sâu bể cả.Để Bại Hoại Thiên Sư ta truyền cho ngươi một pháp, bảo đảm hết khổ.
Luận Đạo Công Trần Phúc Loan nghe xong tỉnh táo lại vui mừng chú ý lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran/4267869/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.