Nửa tháng sau, một chiếc phi thuyền đến từ tiền tuyến, chậm rãi đi vào Hoàng thành Lam Hải Quốc. Lam Thi Nhi rúc vào lòng Long Nhã, trên đường đi thần sắc bi thương, ánh mắt trống rỗng, phảng phất như mất đi tất cả sinh khí, do Long Nhã đỡ xuống phi thuyền. Trở về phủ công chúa quen thuộc mà xa lạ của mình, Lam Thi Nhi đối với thị nữ đang cung kính chờ đợi ở cửa, yếu ớt phân phó nói: "Ta muốn bế quan ba năm, ba năm không gặp bất luận kẻ nào, bất kể là ai đến, đều thay ta ngăn trở lại, cứ nói ta không gặp ai." Giọng nói của nàng khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi và đau buồn nồng đậm. "Vâng, công chúa điện hạ." Thị nữ phát giác công chúa cảm xúc dị thường, không dám hỏi nhiều, cúi đầu khom người hành lễ. Lam Thi Nhi đi thẳng về phòng của mình, trở tay đóng lại cánh cửa phòng dày nặng, khởi động kết giới cách ly mạnh nhất trong phòng, cách ly hoàn toàn âm thanh và sự dò xét bên trong lẫn bên ngoài. Long Nhã đi theo nàng vào phòng, nhìn thấy Lam Thi Nhi bộ dáng thất hồn lạc phách, bi thống muốn chết này, lòng cũng theo đó từng trận co rút đau đớn, tiến lên nhẹ giọng an ủi: "Thi Nhi, đừng quá đau lòng, chúng ta phải nhìn về phía trước, nỗ lực tu hành, tương lai mới có thể báo thù cho Giang Bình An!" Thế nhưng, lời nàng vừa dứt, Lam Thi Nhi lại nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi vết lệ trên mặt, bỗng nhiên từ trong lòng nàng ngồi dậy, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran-phi-tien/4943011/chuong-1888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.