Vạt váy của Lam Thi Nhi quét qua ngưỡng cửa mang theo một trận gió, những viên gạch đá xanh dưới chân bị nàng giẫm ra những vết nứt vụn vặt. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên chủ nhân của giọng nói này. Là người đàn ông này, đã dạy nàng rất nhiều đạo lý. Là người đàn ông này, nhiều lần cứu nàng khỏi nguy nan. Cũng là người này, giúp nàng tái tạo thiên phú, thay đổi vận mệnh. Vọt tới bên ngoài nơi tu luyện, nhìn thấy khuôn mặt tang thương, cương nghị mà quen thuộc kia, trong mắt Lam Thi Nhi không có kích động, chỉ có lo lắng và sốt ruột. Nàng giả vờ một vẻ lạnh lùng, lớn tiếng hô: "Ta không cần người khác đi theo." Nàng truyền âm riêng lo lắng hô: "Đại thúc! Ngươi đang làm gì, mau rời khỏi đây!" Sở dĩ năm đó nàng không đưa Giang Bình An về, chính là lo lắng những người khác trong Lam thị Hoàng tộc ra tay với Giang Bình An. Nàng không muốn người của Lam thị Hoàng tộc biết quan hệ thân mật giữa mình và Giang Bình An. Bây giờ, người đàn ông này vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật, tuyên bố đi theo mình. Hành vi này hoàn toàn là nhảy vào trong đống lửa, tự tìm đường chết. Bên ngoài đường phố tụ tập rất nhiều người, một số người nghe thấy động tĩnh, thuận theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Ánh mắt của bọn họ tập trung ở trên người Giang Bình An, trong mắt mang theo vẻ mặt nhìn kẻ ngu. "Đồ ngu ngốc này, vậy mà lại cao điệu tuyên bố đi theo công chúa Lam Thi Nhi, đây không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran-phi-tien/4942868/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.