"Thức ăn ở đây thật không tệ, chẳng những mỹ vị, mà còn rất có lợi cho cơ thể, những vết thương còn sót lại trên người đều đã được trị hết." Hắc Thủy Minh minh chủ Nguyên Chinh, từ trong tửu lầu đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, bộ râu quai nón màu đen như bờm sư tử của hắn vẫn còn dính dầu mỡ thức ăn. "Khạc ——" Đột nhiên, một người bên cạnh khạc một bãi đàm, trực tiếp khạc lên giày của hắn. Nụ cười trên mặt Nguyên Chinh lập tức ngưng kết. Hắn hoàn toàn không ngờ, ở nơi như thế này lại có người thất lễ như vậy, vậy mà lại khạc đàm. Thần linh mà lại khạc đàm ư? Hơn nữa còn vừa đúng khạc trúng chân mình. Đây rõ ràng là cố ý gây chuyện mà! Nguyên Chinh nhìn về phía người khạc đàm, thấy người này chỉ có tu vi Thần Đan cảnh sơ kỳ, lửa giận lập tức không thể áp chế. "Dừng lại! Liếm sạch giày cho bổn minh chủ." Đôi giày này là pháp bảo hệ không gian hắn đoạt được từ một tên khốn, nhiều lần giúp hắn tránh né sự truy sát của kẻ địch trên chiến trường. Hắn vô cùng thích đôi giày này, nhưng bây giờ lại bị người ta khạc một bãi đàm. Nếu như là thần linh cao cấp, vậy hắn đã nhịn rồi, nhưng đối phương chỉ là một thần linh Thần Đan cảnh sơ kỳ. "Cút." Người khạc đàm không để ý Nguyên Chinh, vẻ khinh bỉ đầy mặt, đi thẳng vào trong tửu lầu. "Ngươi..." Nguyên Chinh vừa định phát tác, người bên cạnh vội vàng ngăn lại. "Minh chủ đại nhân, đây là doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran-phi-tien/4942830/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.