"Chúng ta không thể cứ thế mà đi, đối phương đã cứu chúng ta, chúng ta cũng nên cứu vị đại nhân này." Tần Nhược Hề căn bản không nghe khuyên, sải bước chân chạy về phía trước, chuẩn bị cứu người từ trên trời rơi xuống này. "Tiểu thư!" Triệu Khải Minh cuống lên, vội vàng xông tới ngăn cản. Tiểu thư mới mười hai tuổi, căn bản không biết hiểm ác thế gian. Ai cũng không biết kẻ từ trên trời rơi xuống này rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu. Có lẽ người này là một tên côn đồ, đang bị người chính nghĩa truy sát. Hơn nữa, không phải tất cả mọi người đều biết ơn báo đáp. Rất nhiều tiên nhân sống qua năm tháng dài đằng đẵng, đã mất đi nhân tính của con người, căn bản không có quan niệm đạo đức. Chuyện lấy oán báo ân như thế này, chỗ nào cũng có. Triệu Khải Minh muốn ngăn Tần Nhược Hề lại, nhưng hắn loạng choạng một cái ngã trên mặt đất. Chiến đấu thời gian dài khiến hắn kiệt sức, tấm chắn phòng hộ vừa rồi phóng ra đã hao hết sạch tiên lực cuối cùng của hắn. Triệu Khải Minh trước khi hôn mê bất tỉnh, trơ mắt nhìn tiểu thư đỡ dậy tiên nhân kia. Xong rồi... Đụng phải đối phương, thì đã kết xuống nhân quả, cho dù là tiên nhân này sẽ không hạ thủ với bọn họ, thì người truy sát tiên nhân này cũng có thể là trách tội bọn họ, dẫn đến bọn họ bị liên lụy... Không biết qua bao lâu, Triệu Khải Minh đột nhiên mở to mắt, vèo một cái ngồi dậy. "Tiểu thư! Đừng cứu người!" Trong căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran-phi-tien/4942238/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.