Âu Dương Hồng Vận vừa sải bước, quay về thành trì đã trở thành phế tích. Đôi mắt sung huyết của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào “Thợ rèn An Bình” đang phóng thích thôn phệ lực lượng. “An Bình… Giang An Bình… Thì ra ngươi, tên tạp chủng này, vẫn luôn tiềm phục trong Thiên Lan Tiên Phủ của chúng ta!” Âu Dương Hồng Vận lúc này mới chú ý tới, tên An Bình chính là hai chữ cuối trong tên Giang An Bình đảo ngược lại. Tuy không rõ Giang An Bình vì sao có thể ẩn mình trong Thiên Lan Tiên Phủ lâu như vậy, nhưng Âu Dương Hồng Vận tin chắc rằng, người trước mắt này chính là Giang An Bình. Mỗi tiên nhân đều có khí tức dao động độc đáo của riêng mình, khí tức mà “An Bình” trước mắt này phát ra, giống hệt với Giang An Bình mà hắn đã gặp trước đó. Âu Dương Hồng Vận lửa giận ngút trời, sự phẫn nộ như dung nham nóng bỏng, từ đáy lòng phun trào ra, hoàn toàn thôn phệ uy nghiêm của hắn, trong lời nói thậm chí còn nhiễm vài phần thô lỗ và tức giận khó kìm nén. Thiên Lan Tiên Phủ của bọn họ vốn đứng hàng đầu trong Huyễn Nguyệt Vực, nhưng vì Giang An Bình liên tiếp đả kích mà nguyên khí đại thương, tổn thất nặng nề, mười mấy vị tiên nhân tu vi cao thâm ngã xuống, hàng triệu tinh nhuệ đại quân tan thành mây khói. Càng khiến Âu Dương Hồng Vận đau đớn tận xương tủy là, đứa con trai mà hắn ký thác kỳ vọng, có thiên phú dị bẩm, đã vào Thương Chi Học Phủ, sở hữu tương lai rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tran-phi-tien/4942168/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.