Tống Vũ Thành chạy tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Có bị thương không? Có đau hay không?"
Tần Thanh cười ngọt ngào, ngây ngốc lắc đầu.
Tống Vũ Thành ôm eo cô đi về phía xe, Tần Thanh rúc vào trong ngực anh, đắm đuối nhìn anh.
Sắc mặt anh tái nhợt, trông thật tiều tụy, mệt mỏi.
Bất giác Tần Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Tống Vũ Thành mở cửa xe, dìu cô lên ghế trước, nhẹ giọng trách cứ: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Về sau không được phép làm vậy nữa."
Tần Thanh ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: "Anh mới trở về sao?"
Tống Vũ Thành nhìn ra phía sau, đột nhiên nhớ đến điều gì, anh xoay người đi tới đuôi xe, lấy ra một chiếc túi lớn đưa cho Tần Thanh, nói: "Đây là quà anh mua cho em lúc còn ở Macao. Lúc ở New York, vì cứ ở suốt trong bệnh viện nên anh không có cơ hội mua quà cho em ở đó."
Tần Thanh nhận lấy túi lớn, hỏi thăm: "Ba anh không sao chứ?"
Đôi tay Tống Vũ Thành dùng sức nắm tay cầm lái, giọng cực thấp nói: "Ông ấy đã qua đời."
Tần Thanh nghe xong ngẩn ra, cố gắng nhớ lại hình dáng của Tống Đỉnh Hứng mà cô từng thấy trên website công ty. Trong hình, ông ấy chính là ông lão cao lớn, cương nghị.
Trong nhất thời, cô không biết nên an ủi anh thế nào nên cô chỉ biết để lòng bàn tay mình lên tay anh, hy vọng anh sẽ vượt qua nỗi đau này.
Ngược lại, Tống Vũ Thành lại úp ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tinh-tuc-ai/2731829/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.