Tần Thanh do dự một lát, cuối cùng cũng không từ chối.
Trong lòng cô âm thầm tự nhủ, mình chỉ vô tình gặp gỡ và đây chỉ là phép xã giao thông thường thôi
"Dạo này Lục Kiếm Thăng còn đến tìm cô không?" Tống Vũ Thành đột nhiên hỏi.
"Không có." Tần Thanh cười nói: "Chắc anh ấy theo đuổi người khác rồi."
Tống Vũ Thành cũng tỏ vẻ đồng ý, gật đầu nói: "Sau này, nếu anh ta tìm cô thì cô cũng không cần để ý đến nữa."
Tần Thanh nghi ngờ nhìn Tống Vũ Thành, cũng không hiểu anh muốn nói gì.
Tống Vũ Thành nói tiếp: "Con người cậu ta không phải không tốt, chỉ là tuổi trẻ quá cao ngạo nên có lúc rất dễ nóng giận." Anh lại hơi cười nói: "Lúc tôi còn trẻ, tôi cũng hay nóng giận, chẳng qua là tôi biết kiềm chế."
"Tổng giám đốc tự nói mình già rồi sao?" Tần Thanh mỉm cười nói: "Anh cũng không hơn cậu ta bao nhiêu tuổi đâu."
"Tóm lại cô cũng không cần để ý đến cậu ta nữa." Tống Vũ Thành vẫn như cũ nói.
“Tôi biết rồi." Tần Thanh không kiềm chế đáp.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đến một khách sạn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..có thời gian tồn tại cả trăm năm lịch sử.
Ở đây có đầy đủ tất cả các món ăn từ thời lịch sử đến nay, mỗi một nơi, mỗi một món ăn đều thể hiện nét tự hào theo bề dày lịch sử của nó.
Tần Thanh thận trọng ăn mì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ ngăn cách đường cái bởi một con sông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tinh-tuc-ai/2731816/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.