Khi anh đến nơi hẹn cũng đã hơn mười một giờ.
Daniel bao hết cả phòng, đèn màu bên trong chói sáng, âm nhạc xập xình điếc tai, một nhóm người đang vui chơi như quên hết tất cả.
Tống Vũ Thành đứng ngay cửa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, anh hơi nhíu mày.
Daniel nhìn anh, lớn tiếng kêu: "Tống, ở đây….”
Daniel vừa chạy tới, toàn thân đều đeo dây ruy băng với đủ loại màu sắc khác nhau, nói: "Tống, không ngờ cậu đến thật. Tôi nói với họ rằng cậu sẽ đến nhưng họ không tin. Cậu nhanh đến đây nào."
Tống Vũ Thành bị anh ta kéo đi, thỉnh thoảng cũng có vài người đến chào hỏi.
"Sao nhiều người vậy?" Tống Vũ Thành cau mày hỏi.
"Tôi cũng không quen biết họ. Có lẽ họ là bạn của bạn tôi, mà ở đây đông đúc như vậy, sao tôi quản được họ là ai chứ?" Daniel cũng uống hơi nhiều nên ngất ngưỡng say.
Hai người đi lên tới lầu hai, trái với khung cảnh náo nhiệt bên dưới thì nơi này yên tĩnh hơn một chút.
Đẩy cửa bước vào, đèn tường mờ ảo, bao nhiêu nam nữ ôm nhau cùng nâng ly uống rượu, trong phòng nồng nặc mùi bia rượu.
Tống Vũ Thành đứng trước cửa ra vào một lúc, sau đó anh mới bước vào.
Thấy hai người họ bước vào, mọi người trong phòng rối rít hoan hô, vui mừng hò reo.
Daniel cực kỳ vui mừng la hét: "Thấy không? Anh ấy đến đấy. Mỗi người bị phạt uống ba ly, có chơi có chịu."
Có người phụ nữ nũng nịu hờn trách:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tinh-tuc-ai/2731807/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.