"Tiểu Tuyết, tại sao em lại khóc?"
Mục Nhược Thủy lau nước mắt trên mặt mình bằng góc áo sạch sẽ trên vai cô, nói: "Không có gì, thoải mái quá thôi."
Phó Thanh Vi: "......"
Coi như nàng tin vậy đi.
Phó Thanh Vi xoay mặt cô lại, nhìn khóe mắt đỏ hoe, hàng mi ướt át, thật động lòng người.
"Nếu bây giờ vi sư bắt nạt em, có phải sẽ giống như cầm thú đội lốt người không?"
"Người muốn làm gì em cũng được."
Phó Thanh Vi hôn lên mắt cô, đầu lưỡi áp vào nơi tuyến lệ dễ k*ch th*ch của cô, cuốn đi giọt nước mắt mằn mặn vẫn còn đọng lại.
Nàng lại một lần nữa hiểu vì sao sư tôn thích nếm nước mắt mình đến vậy.
Dù không có sự hấp dẫn trời sinh, hành động này tự nó đã thỏa mãn mãnh liệt d*c v*ng chiếm hữu giữa những người yêu nhau.
Vui buồn giận dữ, tất cả đều liên quan đến cô, đến cả nước mắt của nàng cũng phải chiếm lấy, không cho phép nó rơi xuống đất.
Sư tôn thật hiểu biết.
Nàng chưa học đủ mọi mặt.
Phải tận dụng cơ hội này, nàng muốn tiến bộ nhanh hơn, thầy hay trò giỏi.
"Sư tôn......"
Mục Nhược Thủy đang nằm bên dưới và quan sát, để mặc chiếc lưỡi nàng đi lang thang, cuối cùng Phó Thanh Vi tách môi cô ra và hôn cô.
Phó Thanh Vi đặt năm ngón tay phía sau gáy, tay còn lại đặt lên má của cô, chiếc lưỡi mềm mại tiến vào thật sâu. Mục Nhược Thủy có ít kinh nghiệm, ngẩng cao chiếc cổ trắng như tuyết, da đầu trở nên tê dại khi được nàng hôn, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694665/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.