Mục Nhược Thủy l**m l**m giọt nước đang chảy ra từ viền môi.
Giọng nói run run của Phó Thanh Vi vang lên từ phía trên: "Có nhất thiết phải trả một lần không?"
—Cái gì đang diễn ra trong đầu nàng vậy?
Mục Nhược Thủy rơi vào sự trầm mặc kỳ lạ.
"Nếu em có thể thì......"
"Em không thể! Em phản đối!" Phó Thanh Vi cao giọng nói.
Một trăm lần trả trong một lần, thần Thành Hoàng sẽ trở thành thần chết mất.
Mục Nhược Thủy giả vờ nhượng bộ: "Vậy thì em có thể trả góp."
"Bao nhiêu lần một đêm?"
"Tùy vào em thôi, khi nào giải quyết hết một trăm lần, khi đó sẽ được nhận hàng."
"Nhiều quá, có nhất thiết phải như vậy không?"
"Em cũng thấy sướng mà, không phải sao?"
"Phải ngồi lên như thế này mới được tính à?"
"Chắc chắn rồi, chỉ ngồi thôi." Thật ra còn những kiểu trao đổi khác, mặc dù cô chưa nghĩ tới, nhưng nếu chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui sướng bất tận rồi.
Phó Thanh Vi hiểu rõ điều đó!
Sẽ không dễ vượt qua.
Mục Nhược Thủy ngước mắt lên hỏi: "Em đã sẵn sàng chưa? Tối nay định trả bao nhiêu?"
Phó Thanh Vi thấy trong lòng trống rỗng: "Phải xem trước đã, em không biết mình chịu được tới cỡ nào."
Lần cuối cùng nàng ôm lấy Mục Nhược Thủy trong một nụ hôn dán thật chặt ở phía dưới, đây là lần thử đầu tiên, bao nhiêu lượt thì nàng chưa từng được thử qua.
Với thể chất của mình, thật khó để nói.
Mục Nhược Thủy làm ẩm môi mình bằng dòng nước ngọt ngào, dỗ dành nói: "Đang tới."
Hơi thở nóng bỏng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694663/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.