Phó Thanh Vi chôn mèo tam thể, cùng năm đó, nàng trồng một cây đào trong sân.
Cây đào non này là do dân làng dưới chân núi tặng. Sau khi trận pháp luyện cương thi hoàn thành, Phó Thanh Vi ngày ngày ngồi lặng yên trong đạo quán, bầu bạn với Mục Nhược Thủy, cho đến một ngày nàng nhìn thấy pháo hoa dưới chân núi.
Pháo hoa nở rộ, rất đẹp.
Phó Thanh Vi tựa đầu vào khung cửa hậu viện của đạo quán, ngẩn ngơ nhìn pháo hoa rực rỡ trên đỉnh đầu.
Sau đó, nàng đứng dậy, xách kiếm xuống núi.
Sau khi diệt trừ ma vật, dân làng vì cảm tạ nàng mà tặng rất nhiều thứ, nhưng Phó Thanh Vi không nhận, chỉ chọn lấy một cây đào nhỏ không mấy nổi bật rồi mang về trồng trong sân nhà.
Tháng 7 năm 1938.
Tháng thứ tư sau khi Cơ Trạm Tuyết qua đời.
Phó Thanh Vi thu dọn hành trang, đứng trước quan tài đá, bàn tay v**t v* nắp quan tài lạnh lẽo, nhẹ nhàng áp má lên đó.
"Em có chút chuyện cần làm, vài ngày nữa sẽ quay lại bầu bạn với người, được không?"
Nàng áp tai sát vào quan tài, như thể đang chờ câu trả lời từ bên trong, rồi mới cất bước ra khỏi sân đạo quán.
Nàng từng tìm thấy một cuốn sách trong thư viện trường, ghi chép những sự tích cứu nhân độ thế của Từ Nhượng chân nhân, sau đó chép lại vào sổ tay, nàng đã thuộc làu làu. Lần gần nhất có ghi chép là sự kiện vào tháng 8 năm 1938, nàng phải hoàn thành phần còn lại của lịch sử.
Cơ Trạm Tuyết đã chết, sư tôn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694651/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.