Trong sân có một cây sào tre phơi đồ, Phó Thanh Vi khi gọi video luôn thích cầm thứ gì đó trong tay, hết bóp lại nắn, toàn những hành động nhỏ đáng yêu.
Bây giờ xung quanh không có gì để nghịch, mà cũng không thể chạm vào sư tôn, nàng đành lùi về phía cây sào tre, ngón tay vô thức trượt trên bề mặt nó. Mỗi khi Cam Đường trêu chọc, nàng lại quay đầu đi, ngại ngùng đỏ mặt.
Cam Đường nhìn thấy những quả đậu đũa xanh đang phơi phía sau nàng, nói: "Bây giờ cậu sướng quá ha, về vườn sống ẩn dật, có một cô bạn gái và hai con mèo, ai mà không ghen tị chứ?"
Phó Thanh Vi cười: "Cây nhà lá vườn đấy."
Cam Đường đưa tay về phía màn hình: "Đậu xanh trồng tự nhiên à, bẻ cho mình một ít nào."
"Lần sau vào thành phố, mình mang..."
Chữ "mang" còn chưa kịp nói xong, đột nhiên điện thoại tuột khỏi tay nàng, gương mặt trong ống kính tái nhợt.
Như thể có một con, hoặc rất nhiều con trùng đang mở những cái miệng nhỏ chi chít, gặm một nhát thật mạnh vào tim nàng. Cơn đau thấu xương ập đến, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Bàn tay còn lại của Phó Thanh Vi nắm chặt cây sào tre, nhưng vì thân thể nàng đổ xuống, cây sào cũng bị kéo rơi theo, những quả đậu phơi mấy ngày trước rơi vãi khắp nơi.
Trước khi ngã xuống, nàng thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy lao về phía mình, trên khuôn mặt kia là sự hoảng loạn mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Cơn đau quặn thắt lan ra lục phủ ngũ tạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694621/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.