"Em muốn ăn gì?"
Giọng nói từ đạo lữ mới của cô rất có trọng lượng, Mục Nhược Thủy rời đôi môi khỏi tai nàng, nâng người lên và dịu dàng hỏi.
Ánh mắt Phó Thanh Vi vô thức liếc xuống một cái, nhìn chớp nhoáng rồi rời đi ngay, cổ họng nàng khẽ nuốt liên tục hai lần.
Sự nhút nhát đã ăn sâu vào xương tủy khiến nàng chẳng dám nhìn thẳng.
Mục Nhược Thủy thẳng người dậy, quỳ ngồi trước mặt nàng, đường hoàng nói: "Ăn thế này được không? Hay em muốn ta cũng nằm xuống?"
Trong phòng dù không bật đèn, nhưng ánh trăng sáng tỏ, hơn nữa đôi mắt của người tu đạo lại tinh tường hơn người thường. Phó Thanh Vi vừa nhìn lướt qua, đầu óc nàng đã quay cuồng, không biết nên che mắt lại hay quay đi, nàng nói: "Hay là người mặc đồ vào trước đi?"
Mục Nhược Thủy: "......"
Cô nhặt chiếc áo bào xanh bị vứt ở cuối giường lên, tùy tiện khoác lên người, rồi nói: "Vừa nãy là ai giục ta nhanh lên, hận không thể tự tay lột áo ta ra, bây giờ lại bảo ta mặc vào?"
"Bây giờ khác xưa rồi mà." Phó Thanh Vi biết mình đuối lý, vội dỗ dành, nắm lấy cổ tay cô ngăn lại: "Không cần buộc dây lưng, cứ thế này được rồi."
"Em chắc chứ?" Mục Nhược Thủy nhướng mày.
"Em chắc."
"Cẩn thận chảy máu mũi."
Phó Thanh Vi theo phản xạ đưa tay sờ dưới mũi mình, cảm giác khô ráo, giọng nói không mấy tự tin: "Em sẽ chú ý."
Nhưng trách nàng được sao? Tất cả là tại sư tôn quá quyến rũ.
Mục Nhược Thủy khẽ cười.
"Vậy...... em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694619/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.