Móng vuốt của cương thi gần như đã chạm đến nhãn cầu, sinh tử chỉ trong gang tấc, vào đúng khoảnh khắc ấy, nó bị ép phải rút tay lại, lòng bàn tay xuất hiện một vết kiếm đỏ rực.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chiêm Anh đã vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, khéo léo chặn lại hai bàn tay với móng vuốt sắc nhọn của cương thi, đồng thời dồn lực đẩy về phía trước.
Dẫu rằng Mao cương không bị đao kiếm làm tổn thương, nhưng hành động này vẫn khiến nó vô cùng giận dữ.
Cương thi phát ra tiếng gầm gừ trầm đục từ cổ họng, lại một lần nữa lao về phía cô.
Chiêm Anh vừa kết thúc một đường kiếm, lập tức xoay người nhẹ nhàng tung một cú đá trúng ngực cương thi, tiếp đó là cú thứ hai, cú sau mạnh hơn cú trước. Cương thi bị đẩy lùi từng bước, còn cô thì tận dụng phản lực, bật ngược người về sau, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Cùng lúc, con cương thi thứ hai lao đến, móng vuốt của nó chỉ vừa lướt qua chỗ Chiêm Anh đứng trước đó, đâm vào khoảng không.
Toàn bộ chuỗi hành động từ né tránh, phản công đến rút lui của cô diễn ra trong chớp mắt, uyển chuyển như dòng nước, khiến người ta không kịp thở.
Hai con cương thi tức tối đến phát điên.
Đó là bản năng sinh tồn đã được rèn giũa qua vô số lần cận kề cái chết của Chiêm Anh, cũng như niềm tin tuyệt đối vào đồng đội.
Cơ thể cô khi lùi lại được một cành đào ẩm ướt từ mặt đất vươn lên quấn lấy, giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694605/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.