Vòng eo của Phó Thanh Vi đột nhiên cảm thấy mát lạnh khi tay người phụ nữ chạm vào, kéo lấy dây thắt lưng của nàng.
Thấy phía dưới cũng sắp bị cởi bỏ, đôi mắt mơ màng của Phó Thanh Vi bất ngờ bị ánh sáng chói lóa của mặt trời đã lên cao trên núi xuyên thẳng vào, vừa xa vừa gần.
Nằm trên ghế mây, ánh mắt nàng rơi vào những hàng cây xanh mát ngoài bức tường của đạo quán. Một chú chim nhỏ với bộ lông xanh mướt, đuôi trắng tinh vừa đậu trên cành, đang l**m láp bộ lông xinh đẹp của mình.
Còn sư tôn thì đang định c** q**n nàng ở sân sau, giữa thanh thiên bạch nhật.
"Đừng."
Phó Thanh Vi giữ lấy bàn tay của cô, ngăn không cho tiếp tục, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Rõ ràng họ vừa mới tâm sự rất sâu sắc, sao lại đột nhiên chuyển sang kiểu sâu sắc này?
Mục Nhược Thủy cúi xuống nhìn vết tích thấm ra từ chiếc quần mỏng của nàng, sau đó ngẩng lên, ánh mắt mang theo sức hút như một chiếc móc câu, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự không muốn ta sao?"
Phó Thanh Vi kéo áo khoác ngoài của mình phủ lên chân, ý chí một lần nữa giành chiến thắng: "Đợi đến tối đi."
"Vậy cũng được."
Mục Nhược Thủy lười nhác đáp lại, sắc hồng của đôi mắt hoa đào tựa như chim bay trên tường cung đình lặng lẽ tan biến.
Phó Thanh Vi nhường ghế mây lại cho cô, bản thân thì trở về phòng thay đồ.
Trước khi vào cửa, nàng quay đầu nhìn cô một lần. Mục Nhược Thủy duỗi người, đôi chân dài vắt chéo, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694603/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.