Phó Thanh Vi có cảm xúc phức tạp trong lòng.
Cô quay đầu nhìn biểu cảm của Mục Nhược Thủy. Sư tôn không ăn cơm, uống xong nước liền đeo lại chiếc khẩu trang đen, gương mặt vốn dĩ không biểu cảm của cô càng thêm lạnh lùng.
Phó Thanh Vi: "?"
Chẳng lẽ ngài ấy không chịu nổi cảnh các cặp đôi ân ái?
Lại không phải mình ân ái với ai khác, sư tôn sẽ không nhỏ nhen đến mức đó chứ?
Bốn người dùng bữa xong, Phó Thanh Vi không nỡ trực tiếp chia rẽ uyên ương trước mặt người ta, mà cũng vì nghĩ cho Cam Đường, liền để cô ấy giao lại miếng ngọc bội cho Mục Nhược Thủy giữ, sau đó dẫn Cam Đường đến một chỗ khác thuận tiện nói chuyện hơn.
Tại một bàn trong khu đồ ngọt ở tầng ba trung tâm thương mại, Phó Thanh Vi mời Cam Đường một ly chè xoài bưởi.
Cam Đường nói: "Có gì thì nói thẳng đi, quan hệ của tụi mình không cần phải cân nhắc từ ngữ đâu."
Phó Thanh Vi gật đầu.
Nhưng vẫn phải cân nhắc, nếu không sẽ gây tổn thương lớn cho người khác.
Phó Thanh Vi nói: "Mình đã bàn với sư tôn rồi. Cậu và Đỗ tiểu thư kia, một người một ma, chỉ cần hai người còn ở bên nhau, cậu nhất định sẽ chết. Chị ấy sẽ hút hết dương khí trên người cậu, đến khi dương khí cạn kiệt. Nếu muốn chống lại âm khí xâm nhập, chỉ có một cách, đó là cậu tu đạo giống như mình."
Cam Đường không chút do dự: "Mình đồng ý!"
Sắc mặt Phó Thanh Vi nghiêm trọng, Cam Đường hỏi: "Có phải còn 'nhưng' không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692644/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.