Mục Nhược Thủy quan sát cổ nàng một lúc, rồi đứng thẳng dậy, nhắc nhở: "Đạo quán nhiều muỗi, lần sau quay về mua ít thuốc đuổi muỗi nhé."
Phó Thanh Vi giơ tay chạm vào những nốt đỏ không đau không ngứa trên cổ mình, không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý.
Nàng quan tâm hỏi: "Sư tôn tối qua có bị muỗi đốt không?"
Mục •Muỗi bự• Nhược Thủy giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: "Không có. Da em mỏng manh, phải chú ý nhiều hơn."
Mỗi lần hôn đều để lại dấu, không phải da mỏng thì là gì?
Phó Thanh Vi quay về phòng, nhưng trước khi đi còn quay lại nói: "Em nhớ chúng ta có bùa trừ côn trùng mà?"
"Bùa trừ côn trùng và bùa trừ muỗi khác nhau, để lát nữa ta vẽ thêm vài lá bùa trừ muỗi cho em," Mục Nhược Thủy đáp, để tăng thêm tính thuyết phục, cô nói thêm, "Hơn nữa tối qua ta quên dán, trí nhớ ta không tốt, em biết mà."
"Tối nay em sẽ nhắc sư tôn."
"Ừ."
Mục Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng nàng bước vào phòng, sau đó ngồi trong sân chơi với mèo.
Tiểu Tam Hoa dụi đầu vào lòng bàn tay cô. Cô v**t v* đầu nó một cách hờ hững, tâm trí lơ đễnh nhớ lại chuyện tối qua.
Sau khi thưởng cho Phó Thanh Vi xong, như thường lệ, cô dùng Chúc Yêu Thuật để xóa những dấu vết trên cơ thể nàng.
Cô bắt đầu với những chỗ dễ thấy nhất, đặc biệt là ở ngực và eo, nơi có những vết tím đỏ. Làn da trên cổ nàng mỏng, nhiều mạch máu, nên lúc hôn cô đã rất nhẹ nhàng, dấu vết để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692637/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.