Bõm——
Phó Thanh Vi bị Mục Nhược Thủy túm lên và ném thẳng xuống nước.
Dưới chân núi Bồng Lai Quán có một hồ nước. Xuân dến, tiết trời ấm dần, là thời điểm thích hợp để học bơi.
Vài chú vịt đang tung tăng bơi lội dưới nước, nghe tiếng rơi như bom nổ thì giật mình vỗ cánh, hoảng hốt bơi nhanh về phía bờ.
"Ục ục ục——"
Phó Thanh Vi chìm thẳng xuống như một cục chì.
"Sư......" Một bàn tay ngoi lên mặt hồ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng mất dạng.
Mục Nhược Thủy nhảy xuống nước, túm lấy cổ áo nàng kéo lên. Khi khuôn mặt nàng vừa ló ra khỏi mặt nước, Phó Thanh Vi liền bám chặt lấy vai cô, treo người lên thân thể người phụ nữ ấy, miệng mũi đầy nước, ho sặc sụa không ngừng, mắt đỏ hoe.
Mục Nhược Thủy: "......"
Phó Thanh Vi khóc nức nở: "Em muốn lên bờ."
Mục Nhược Thủy đành phải đưa nàng lên bờ.
Toàn thân Mục Nhược Thủy cũng ướt sũng, áo dính sát vào người, cô nói: "Người muốn học là em, khóc cũng là em."
Phó Thanh Vi liếc nhìn lén đường nét cơ thể cô, rồi vội thu ánh mắt lại: "Huhuhu."
Ngồi trên bờ, nàng ho một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu để nước trong tai chảy ra, rồi bắt đầu lên án Mục Nhược Thủy: "Em còn chưa chuẩn bị xong, người đã ném em xuống nước! Ai lại làm như vậy chứ!"
Mục Nhược Thủy nói: "Em đã chuẩn bị mười phút rồi! Nếu ta không ném em, không biết đến khi nào em mới xuống."
Phó Thanh Vi bực bội: "Em không học nữa!"
Sư tôn chẳng dịu dàng chút nào!
Mục Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692635/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.