Tiểu Tam Hoa lần nào cũng bị Mục Nhược Thủy mang theo lúc đi làm nhiệm vụ.
Là một chú mèo đầy năng lượng, tuy được ôm trong lòng rất dễ chịu, nhưng bị v**t v* lâu lại bắt đầu thấy khó chịu. Mục Nhược Thủy chỉ cần đưa tay ra là nó liền cắn tay cô, không phải cắn thật sự, chỉ để lại dấu răng nhỏ trên ngón tay, vừa cắn vừa tròn mắt nhìn cô, thể hiện sự bất mãn của mình.
Nó muốn xuống đất! Muốn chạy nhảy trong gió!
Mục Nhược Thủy tuyệt đối không để nó tự do chạy quanh bờ hồ, không phải cô lo nó chạy loạn hoặc lạc đường, mà cô sợ con mèo ngốc này rơi xuống hồ, bị yêu quái ăn thịt, Phó Thanh Vi nhất định sẽ đau lòng.
Vì vậy, Mục Nhược Thủy chọn cách lui mà tiến, quay người đi về phía lều của hai người.
Phó Thanh Vi lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ, vì không biết bơi nên bị để lại trên bờ. Nàng vừa lo lắng vừa áy náy, thỉnh thoảng lại ra mép nước ngóng nhìn, xem có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào xảy ra không.
Khi Mục Nhược Thủy quay đầu lại nhìn lần cuối, nàng vẫn còn đứng đó, giống như trước, bước đến mép hồ để quan sát.
Khi cô đặt mèo vào trong lều, từ bên ngoài vang lên giọng nói của Phó Thanh Vi.
"Sao thế? Những người khác đâu?"
Những người kia vẫn chưa quay lại, nàng đang nói chuyện với ai?
Sau đó là một tiếng "ùm" lớn vang lên, âm thanh của một người ngã xuống nước.
Mục Nhược Thủy lao ra ngoài, nhưng không còn thấy bóng dáng của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692627/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.