Hoa mận đỏ nở rộ trong lòng bàn tay cô, cảm giác tồn tại rõ ràng, không thể nào bỏ qua.
Phó Thanh Vi cẩn thận điều chỉnh bàn tay cô đến đúng vị trí, rồi dừng lại không động đậy thêm.
Không chủ động làm gì quá mức nữa.
Cả đêm cứ như vậy bình lặng trôi qua... thực ra thì không phải thế
Tay Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng, khiến nàng không tài nào ngủ được.
Lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi, không biết là của mình hay của Phó Thanh Vi.
Cảm giác ẩm ướt trơn mịn, nơi bàn tay tiếp xúc nóng dần lên.
Sự nóng bỏng lan tỏa từ đầu ngón tay.
Phó Thanh Vi bị cảm giác ngột ngạt đánh thức, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, như muốn nghẹt thở.
Nhưng nàng vẫn hít thở bình thường, không bị gò bó, chỉ là cảm giác hạnh phúc quá độ làm rối loạn nhận thức.
Ban đầu, nàng chỉ muốn để sư tôn ôm mình ngủ, không hề định làm gì khác. Sáng mai thức dậy vẫn giữ nguyên tư thế này thì càng tốt, sau đó nàng sẽ quan sát phản ứng của Mục Nhược Thủy. Nhưng không ngờ, vừa mới ngủ đã phải tỉnh dậy.
Nàng cảm thấy bàn tay sư tôn khẽ động, năm ngón tay mềm mại chìm vào nơi ấy, tạo ra một chút sức ép.
Phó Thanh Vi nghiêng đầu, mở mắt nhìn cô. Tầm nhìn của nàng không tốt, thấy hàng mi của Mục Nhược Thủy khép lại, không thể phân biệt được cô đã ngủ hay vẫn tỉnh.
Dù cô có tỉnh hay không, Phó Thanh Vi biết mình không thể buông thả thêm nữa. Nàng còn trận đấu vào ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692620/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.