Mục Nhược Thủy ngậm thêm một lúc, sau đó buông hai ngón tay còn ẩm của nàng ra, nhẹ nhàng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"Phó Thanh Vi cảm giác như có một khối áp lực căng tràn trong lồng ngực, khó chịu đến mức không chịu nổi.Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào."Sư tôn, em có thể ôm người không?""Được chứ." Mục Nhược Thủy đeo lại khẩu trang, trước tiên đặt Tiểu Tam Hoa xuống, niệm một chú định thân lên nó.Đứng lên còn chưa kịp vững, cô đã bị Phó Thanh Vi lao đến, ôm chặt trong vòng tay.Ngoại trừ lần đầu tiên nàng níu giữ để cô không rời đi, chưa lần nào Phó Thanh Vi ôm chặt như thế này. Cánh tay nàng siết chặt lấy cô, như muốn hòa mình vào cơ thể đối phương.Mục Nhược Thủy thích kiểu ôm khiến người khác gần như nghẹt thở.Dù bản thân không thể nghẹt thở, cô vẫn cảm nhận được sự rung động dữ dội trong lồng ngực của Phó Thanh Vi, như thể nhịp tim nàng muốn đồng điệu với cô.Nếu đây là đạo quán Bồng Lai thì tốt quá.Ở đây có quá nhiều người, lát nữa nàng phát hiện ra chắc sẽ ngại lắm.Cảnh hai thầy trò ôm nhau giữa đám đông đã không còn là chuyện lạ. Mọi ánh mắt hướng về họ, nhưng ngay sau đó, tất cả lại hờ hững quay đi, không còn ai để ý nữa.Chỉ có Tiêu Linh Tú lặng lẽ cắn móng tay.Hình như vừa rồi cô nhìn thấy vị chân nhân nọ ngậm tay của đạo hữu Phó.Cái này không phải nên về phòng làm à?Sao chỉ mỗi mình ta thấy, chẳng ai để chia sẻ nhỉ?"Đạo hữu Cung, cô thấy gì không?""Nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692618/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.