TrướcSau Phó Thanh Vi có một giấc mơ.Trong mơ, nàng lại ngồi trên chiếc ghế, đối mặt với Mục Nhược Thủy.Hàng mi nàng vẫn khép chặt, cảm nhận hơi nóng ẩm tỏa ra từ người phụ nữ.Không khí xung quanh đậm đặc như trước cơn mưa, có cảm giác ẩm ướt đến mức gần như có thể vắt nước ra từ quần áo.Khuôn mặt của Mục Nhược Thủy áp xuống, môi và lưỡi nóng bỏng hôn lấy nàng. Phó Thanh Vi không thể nhìn thấy, chỉ có thể đưa tay chạm vào tai và bên má của cô, không dám mạnh tay, khiến cảm giác căng tức nơi lồng ngực nàng không được giải tỏa, nhịp tim dồn dập như muốn truyền qua đôi môi mỏng của người phụ nữ.Nàng quỳ trên đùi cô, chỉ có thể siết chặt vòng tay, ép sát vào để tìm kiếm một chút giải thoát."Đạo trưởng......""Ừm?"Trong mơ, Phó Thanh Vi can đảm hơn ngoài đời, có lẽ vì đã trải qua một lần trong thực tế, nên dù cọ xát trong vòng tay người phụ nữ một lúc, nàng vẫn còn đủ sức để tiếp tục đòi hỏi."Hôn thêm đi."Nàng thích hơi nóng từ môi cô vây lấy nàng, như thể được tình yêu bao bọc.Hơi nóng và nhiệt độ lan tỏa.Phó Thanh Vi ngửa cổ ra và được nhẹ nhàng đón lấy, ngón tay cô nhẹ nhàng v**t v* cổ nàng, dịu dàng an ủi.Âm thanh mơ hồ thoát ra từ khóe môi."Ngoan."Đôi tay của Phó Thanh Vi mất đi sức lực, chỉ còn biết đặt trên vai cô, đong đưa theo từng nụ hôn, bất kỳ làn gió xuân nào cũng có thể khiến nàng run rẩy, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.Hai người họ hôn nhau rất lâu trên ghế, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692600/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.