TrướcSau Phó Thanh Vi không quay đầu lại lần nào.Mục Nhược Thủy thu ánh mắt về.Trời lạnh, gió càng thêm buốt. Đặc biệt là sau cơn mưa lớn, bầu trời không có ánh mặt trời, cành cây và lá rụng khắp nơi, thành phố thật hoang tàn.Mục Nhược Thủy mặc một chiếc váy cổ chéo màu đỏ, thậm chí không khoác thêm chiếc áo ngoài nào. Dù Phó Thanh Vi đoán rằng cô có lẽ không sợ gió rét, điều đó cũng không ngăn được nàng cảm thấy lạnh thay cô, huống hồ hôm qua cô có ho một chút.Phó Thanh Vi mặc áo len bên trong, liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, vừa cởi được một ống tay áo.Mục Nhược Thủy nhìn đường cong áo len bó sát bên trong của nàng, cất tiếng: "Em định đưa cho ta mặc à?"Phó Thanh Vi gật đầu.Mục Nhược Thủy nở một nụ cười từ chối rõ ràng. Phó Thanh Vi nghĩ rằng cô sẽ nói những câu kiểu như "Không cần" hoặc "Ta không lạnh". Nhưng người phụ nữ kia lại cười nhẹ một cái, lặng lẽ lùi thêm một bước, nói: "Như thế có vẻ hơi mập mờ đấy."Phó Thanh Vi: "......"Nàng không biết phải nói gì, cảm giác vừa buồn cười lại vừa bất lực.Con người làm sao có thể vừa mạnh mẽ, ngạo mạn, lại vừa ngây thơ, đáng yêu như vậy?Phó Thanh Vi không nhịn được bật cười, đáp lại: "Không muốn thì thôi."Quán chủ Mục ban ngày và Quán chủ Mục buổi tối đúng là như hai người khác nhau. Nếu không phải chính tay cô xé rách áo của nàng đêm qua, sáng nay Phó Thanh Vi vẫn còn thấy tàn dư trong thùng rác, nàng thật sự sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692575/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.