TrướcSau Mục Nhược Thủy toàn thân cứng đờ, đôi mắt đột ngột mở to.Trước mặt cô, thiếu nữ nhắm mắt lại, thành kính áp môi mình lên môi cô.Sợi dây kéo căng trong đầu Mục Nhược Thủy rung lên điên cuồng, tay cô siết chặt lấy cánh tay Phó Thanh Vi, không tránh khỏi sự tiếp xúc gần, nhưng không mang chút ép buộc nào này.Cổ họng cô khô khốc khó chịu, nơi trái tim cũng đau nhức đến mức muốn vỡ tung. Rõ ràng cô không nên cảm nhận được những thứ này, vậy mà tại sao?Cảm giác sinh lý ấy không kéo dài lâu, nhanh chóng rút đi như một miếng bọt biển thấm đầy nước đột ngột khô cạn, tan biến trong một nhịp thở, không để lại dấu vết.Mục Nhược Thủy gần như nghĩ rằng đó chỉ là một ảo giác.Ngay giây tiếp theo, cơ thể Phó Thanh Vi mất đi sức chống đỡ, mềm nhũn ngã vào lòng cô.Bạch Thư nhân lúc Mục Nhược Thủy đang thất thần, lập tức rời khỏi cái bóng của Phó Thanh Vi, lao nhanh vào màn đêm tối đen như mực.Đêm đen vô tận, bóng tối ở khắp mọi nơi, Bạch Thư biến mất không để lại chút dấu vết.Mục Nhược Thủy ôm lấy Phó Thanh Vi, cũng biến mất vào con hẻm.*Huyện Đàn, nhà máy bỏ hoang.Chiêm Anh túm một con quỷ đực mặt mũi bầm dập, trói chặt lại rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân đá mạnh vào lồng ngực nó."Giỏi lắm! Chạy tiếp đi! Sao không chạy nữa? Vượt ngục từ địa phủ, rồi còn gây họa khắp nhân gian, mày muốn nổi tiếng lắm hả!" Chiêm Anh thở hổn hển, rồi dùng chuôi kiếm đào hung hăng gõ mạnh vào đầu nó. "Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692558/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.