Dịch Khiết khẽ mỉm cười an tâm khi nhìn thấy hắn bình yên, sau khi được băng bó vết thương, chích vài mũi thuốc hắn đã đi vào giấc ngủ
_Hôm nay không được mừng sinh nhật với anh rồi
Dịch Khiết cúi người hôn lên cánh môi mềm đỏ thắm, cô tiếc nuối hôn vội, giá như được hắn cưng chiều thì hay biết mấy
...
Phiến Đông và Phiến Tây nhốt cô ở trong phòng, cô co ro ngồi trong góc tối một mình thẩn thờ, cô không khóc nhưng nước mắt cứ thế tuông ra, hai tay run rẩy, cả gương mặt toát lên sự lo lắng căng thẳng
_Mình không cố ý, nếu mình biết trước chắc đã không cư xử như thế huhu...Không biết Phàm chủ tịch có sao không...hic...mình thật sự không có cố ý
Cô lắc đầu lo sợ, gương mặt thất thần nhợt nhạt, cả thân người có cảm giác bất an, sóng lưng lạnh buốt, người run lên từng cơn như bị sốt, nỗi sợ hãi quá lớn và sự lo lắng hành hạ trong tâm trí
_Két...
Cô nghe có tiếng mở cửa phòng, nghĩ là hắn về nên vội đứng dậy chạy đến phía cửa
_Mặt mày dày quá phải dùng nước rửa chân của tao rửa sạch cái gian ác đi
_Ào....
Dịch Khiết xuất hiện, cô ta dùng nước rửa chân của mình tạt mạnh lên đầu cô, cả người cô bị nước thấm ướt mấy vết thương rất đau, cô ôm cơ thể đầy thương tích run rẩy
_Cô có lạnh lắm không? Đừng nghĩ tôi ác với cô, tôi sẽ để cô ở lại đây để tôi từ từ giáo huấn cái tính ngông cuồng của cô lại, chỉ là phụ nữ làm ấm giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thieu-anh-that-la-hu/1494825/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.