Chương trước
Chương sau
_Tiểu Di em có tâm sự phải không? Nói cho anh nghe đi, em không giấu được anh đâu chúng ta lớn lên bên nhau từ bé mà...
Vỹ Nhân áp tay trên khuôn mặt lo âu, anh nhẹ nhàng ân cần, biết là cô có tâm sự vì từ nhỏ đến lớn bao nhiêu chuyện vui buồn đều là anh cùng cô trải qua nên anh hiểu rất rõ
_Em...em không có....
Tịch Hạ Di không thể nói ra, cô không thể tâm sự cùng anh được nữa, cô bây giờ không còn hồn nhiên như lúc trước nên không muốn tâm sự u khuất làm ảnh hưởng anh càng không dám để tình cảm đơn phương trỗi dậy được
_Nói đi đừng giấu anh, anh không có quan trọng chuyện lúc trước em thích anh đâu, cứ tâm sự với anh như bạn là được, chúng ta lớn lên bên nhau mà có mấy chuyện này chẳng lẽ không cùng nhau bày tỏ được sao?
_Thích anh ta sao?
Phiến Tây và Phiến Đông đang vui vẻ cùng nhau trong bụi cây gần đó vô tình nghe được thì bất ngờ nhìn nhau, do là hai tên này có tình cảm với nhau nên cùng nhau ra ngoài giải toả, lại thích không khí khoán đãng nên mới ra nơi thoáng mát này
_Tịch Hạ Di thích cái tên đó? Vậy còn Phàm chủ tịch?
Phiến Đông dịu mắt nhìn cho rõ hai bàn tay ấm áp của Vỹ Nhân đang lau nước mắt trên mặt cô
_Cô ta ghê gớm quá...muốn đào mỏ đây mà....
Phiến Tây nghiến ngầm tỏ thái độ tức giận, không ngờ là hôm nay gặp cô đang qua lại với người đàng ông lạ mặt
_Tiếp tục theo dõi đi
Hai tên đó cứ như là xem phim hành động, cứ làm quá mọi chuyện rồi cùng nhau rình mò người khác
_Hu hu...
Tịch Hạ Di như giọt nước tràn ly, cô uất ức quá nên oà khóc rồi ngã đầu vào vai Vỹ Nhân
Hai tên đó nhanh chóng dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc đó ngay và liền rồi co giò chạy về gặp hắn lập công, bọn họ phóng về nơi nghĩ dưỡng của hắn với tốc độ ánh sáng, vừa nhìn thấy hắn lãnh đạm u tối thì cười thầm muốn châm dầu vào lửa hại Hạ Di thê thảm
....
_Phàm chủ tịch tôi có cái này muốn cho ngài xem
Hắn đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra ngoài trời ngắm cảnh, từng vòng khói nhã ra từ khoé môi bay lên cao, đôi mắt sắc bén liếc xéo tên thuộc hạ của mình, thoạt nhìn thôi cũng đủ biết là tin tức về cô
Phiến Đông nhanh tay đưa điện thoại cho hắn xem, còn kèm theo thuyết minh
_Chính tai tôi nghe được Tịch Hạ Di nói anh ta là người tình trong mộng của cô ta, cô ta còn tùy tiện ôm người này thân mật nữa
_Nếu Phàm chủ tịch không tin thì có thể hỏi cô ta mà....Trời ơi...tôi không thể quên ánh mắt tha thiết yêu thương của Tịch Hạ Di khi nhìn anh chàng đó...quá gợi tình mà chưa bao giờ ở bên Phàm chủ tịch cô ta như thế
Phiến Đông và Phiến Tây cứ thế châm dầu vào lửa, khỏi phải nói gương mặt của hắn đã xám xịt đến thế nào, bây giờ cô mà rơi vào tay hắn chắc chắn chỉ có đường chết
Vừa lúc Tịch Hạ Di về đến, vì hắn không cho phép cô về thăm gia đình quá lâu nên cô phải tranh thủ về sớm, và cô không hề hay biết hai tên thuộc hạ của hắn đang nói xấu cô
_Tịch Hạ Di...anh chàng vừa rồi có phải là người cô thầm thương trộm nhớ không?
Phiến Tây vừa nhìn thấy cô đã hỏi ngay, câu hỏi hơi bất ngờ nhưng cô ngại gì không dám trả lời chứ, đó là tình cảm một thời của cô mà
_Thì đã sao? Đó là chuyện riêng của tôi mà?
Cô vô tư trả lời, vì với cô Vỹ Nhân là mối tình đẹp nhất và đáng trân trọng nhất của cô, cũng do hắn đứng cách cô một khoản xa lại khuất bởi căn phòng nên cô không nhìn thấy hắn và vô tư trả lời.
_Đấy...đấy đã thừa nhận rồi...
_Xoảng....
Phàm Khiết Thần vừa nhìn thấy cô đã điên tiết đạp mạnh cửa ra vào, cánh cửa bật ra rơi luôn xuống sàn đỗ vỡ tạo nên tiếng vang lớn làm cô giật mình thót tim, đôi mắt chim ưng phóng cái nhìn nổi đầy tia máu bao quanh cô
_Cút hết ra ngoài...
Hắn gào lớn đe doạ, cả cô và hai tên thuộc hạ của hắn đều sợ hãi lủi thủi bỏ đi
_Cô ở lại, ai cho phép cô đi?
Phàm Khiết Thần kéo tay cô lại, cô loạng choạng ngã xuống đất, hắn đã quen việc thô bạo cho nên làm cô lúc nào cũng có cảm giác rất khó thở
_ây da...
_Nói xem tên đó là ai?
Hắn kéo tay cô đứng dậy, hắn dồn cô vào tường rồi cáo buộc cô bằng ánh mắt sát khí, tâm trạng tồi tệ chỉ muốn dìm cô dưới đáy sông, cô nuốt nước bọt nghẹn ngào, rụt rè sắp khóc
_Vỹ Nhân là bạn từ nhỏ của tôi
_Cô thích tên đó?
Hắn đợi câu trả lời của cô, nếu sai một ly sẽ đi một dặm, nếu cô làm trái ý hắn thì xem như bão tố phong ba đổ xuống đầu cô, trong hai con ngươi đen nháy là sự bao phủ hậm hực hận không thể tàn sát những kẻ đến gần cô, hắn sắp mất kiên nhẫn với cô rồi
_Anh Vỹ Nhân là mối tình đầu của tôi, suốt đời cũng không quên
Cô đáp lại hắn bằng ánh mắt tha thiết và kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình, cô không bao giờ quên đó là một kỷ niệm đẹp khó phai, dù sợ hãi cỡ nào cũng không thể che giấu mối tình ngọt ngào của cô biết là cô chỉ đơn phương Vỹ Nhân
_Cô....
Phàm Khiết Thần giơ tay lên cao như sắp đánh cô, cô nghe lồng ngực thắt lại sắp không thở nổi, hắn muốn xuống tay với cô sao? Cô đã nói gì sai...hay chính vì bản thân hắn đang lo sợ câu trả lời của cô khi mà từ trước đến giờ với hắn chẳng có gì đáng sợ cả và bây giờ việc cô giữ một người khác trong lòng cứ như vết ghìm lớn trong ngực hắn, cô khiến tâm trạng hắn trở nên tồi tệ, có một loại cảm giác rất lạ, lần đầu tiên hắn sợ hãi trong lòng, sợ câu trả lời chua chát của cô, trước giờ boss lớn hô mưa gọi gió như hắn chưa hề phải lo lắng cái gì cả, lần này rất bức xúc.
_Đánh...đánh tôi sao....
Cô ngẩn mặt nhìn hắn, hai bàn tay run rẩy đang nắm bàn tay đầy lực của hắn, gương mặt tái nhợt mất sức sống, hai mắt long lanh ngập tràn đau thương, trong lòng bất an hoảng loạn, có phải cô còn ở gần con người này thì hắn sẽ xuống tay với cô, đôi bàn tay nhỏ bé của cô làm sao có thể chống đối được đây?
Tiếp theo: Chap 19 Nghiêm cấm tất cả
By Thuytinh103
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.