Khí tức ấm áp phả qua tai.
Diệp Thanh quay đầu nhìn Trương Triệu Huyền, con ngươi đen láy mơ màng, sau đó mỉm cười, “Phải thì thế nào? Không phải thì sao? Rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên! Nếu là như vậy…”
“Ngươi sẽ thích ta?” Diệp Thanh nở nụ cười, khóe mắt giãn ra, mang theo vài phần trào phúng, “Ngươi thích hay không, thì ra là phụ thuộc vào việc này sao?”
Trương Triệu Huyền vội vàng lắc đầu, “Vô luận thế nào, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.”
Diệp Thanh cười cười, ngón tay xoa gò má hắn, giữa chân mày lộ ra vẻ phong tình, thấp giọng nỉ non, “Qua đêm nay, ngươi chưa chắc còn có thể nói vậy.”
“…” Trong lòng Trương Triệu Huyền khẽ động, trực giác đoán được y đang nói đến chuyện ma phấn.
Mà Diệp Thanh cũng nhận ra mình lỡ lời, đột nhiên đứng dậy, phiền não đi tới đi lui trong phòng, hắc tuyến trên mi tâm như ẩn như hiện, sát khí nặng đến dọa người.
Là do Diệp Thanh càng ngày càng khó khống chế bản thân?
Là do hiệu lực của ma phấn ngày càng yếu?
Trương Triệu Huyền nghiêng đầu nhìn thẳng Diệp Thanh, cho dù đến lúc này, cũng cảm thấy người trước mắt dung nhan như họa, tuấn mỹ vô song, là tình cảm chân thành cả đời của hắn.
Tuy rằng, người nọ có thể hận hắn tận xương.
Tuy răng, người nọ phải moi tim hắn ra ăn.
Tuy rằng, người nọ ngay cả thủ đoạn bỏ thuốc cũng đã dùng.
Nhưng thích, chính là thích, còn có cách nào khác?
Kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-dai-dong/2250215/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.