Vừa dứt lời, Diệp Thanh liền không nhịn được mà lấy tay che mặt, ha ha cười phá lên.
Trương Triệu Huyền hiếm khi thấy y vui vẻ như vậy, bất giác ngẩn ngơ, nét mặt chậm rãi đỏ lên hỏi, “Làm sao? Ngươi nghĩ ta ăn không nổi?”
Bả vai Diệp Thanh càng run hơn, thật vất vả mới ngừng cười được, đưa tay rẽ mái tóc rối bời của Trương Triệu Huyền uể oải nhìn hắn, nói “Ta sao dám?”
Đầu ngón tay y lạnh buốt, mơ hồ tản ra mùi hoa quế, nụ cười bên môi nhợt nhạt, thật hợp với đôi mắt ôn hòa như nước mùa thu, vô cùng động nhân.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy, trong lòng lại càng hỗn loạn, như bị người khác cào một cái, ngứa ngáy, hận không thể nhào tới ôm Diệp Thanh rồi gặm thêm vài phát. Nhưng sợ chính mình không giữ nổi chừng mực, cắn một miếng liền ăn hết Diệp Thanh, cái được không bù nổi cái mất.
Diệp Thanh thấy hắn đờ ra, liền đưa ngón tay búng một cái trên trán hắn, “Chạy một ngày đường, ngươi không biết mệt sao? Lên giường nằm đi!”
Trương Triệu Huyền gật đầu, hai mắt chằm chằm nhìn thẳng y.
Diệp Thanh lại cười rộ lên, chậm rãi quay đầu đi, đôi môi mềm mại hôn lên khóe mắt Trương Triệu Huyền, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, rồi lập tức lui ra, ôn nhu nói, “Muốn ta ngủ cùng ngươi?”
“Có thể sao?” Mắt Trương Triệu Huyền lập tức sáng lên.
“Đương nhiên.” Diệp Thanh nháy nháy mắt, cố ý kéo dài giọng, cười tủm tỉm nói, “Chỉ cần ngươi đừng nửa đêm gặm hết ngón tay của ta là được.”
“…”
Sự thực chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-dai-dong/132319/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.