Diệp Thanh ngẩn ra một lúc lâu, chỉ rũ mắt, nhìn Trương Triệu Huyền đang cầm tay áo mình, sau đó chậm rãi dời mắt đi, mỉm cười nói, “Trương tiên sinh thích ăn quế hoa cao như vậy, ngày khác ta dẫn ngươi vào thành dạo một vòng, thuận tiện mua một ít về nếm thử.”
“Được.” Trương Triệu Huyền tươi cười, ngay lập tức buông lỏng tay, khen, “Diệp công tử thật giỏi đoán ý người khác!”
“Quá khen.”
Ngô, lúc đầu hắn định hỏi gì kia mà? Thanh băng kiếm?
Quên đi, quế hoa cao vẫn quan trọng hơn!
Trương Triệu Huyền nghĩ thế, rồi theo Diệp Thanh đi về phía trước, hoàn toàn ném đồ đệ nhà mình ra sau đầu.
May mà Vân Phong ở ngay sát vách, rất nhanh đã theo kịp. Nhưng hắn tâm sự nặng nề, vẫn nhớ tới chuyện hồ yêu, căn bản không còn sức để tâm tới người hồ đồ nào đó.
Ngày thứ hai, sáng sớm ra cửa, chớp mắt đã không còn thấy đâu.
Trương Triệu Huyền buồn bực, la hét muốn đám đồ đệ hầu hạ, trong lòng chỉ muốn nhảy ra ngoài chơi như đứa trẻ con. Kết quả vừa đi qua vài ngã rẽ, còn chưa đến vườn, xa xa đã thấy một nam tử bạch y đang đứng dựa vào hành lang, con ngươi nửa mở nửa khép, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, đang trầm mặc nhìn ra phong cảnh trong vườn.
Trương Triệu Huyền nhận ra hương thơm ngọt ngào từ người y, trong lòng khẽ động, bước nhanh về phía trước, cao giọng hô, “Diệp công tử!”
Diệp Thanh nhắm mắt một cái, quay đầu liếc hắn, trong con ngươi phảng phất một làn sương mù, như còn chưa tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-dai-dong/132309/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.