Sau trận mưa máu, Thiên Giang Phái như phủ một lớp sương nặng nề như tang phục. Trưởng lão Tề Vân đã được hỏa táng theo nghi lễ, nhưng không ai trong tông môn cảm thấy an tâm. Những cơn gió đêm thổi qua núi mang theo mùi tro và hắc khí nhàn nhạt - dấu hiệu rằng tà lực vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Từ ngày ấy, Lâm Dực bị tạm đình chỉ tu luyện, giam trong Thạch Tĩnh Thất dưới chân núi để " tĩnh tâm điều dưỡng". Trên thực tế, đó là một dạng giam lỏng. Bên ngoài có hai đệ tử canh giữ, không cho ai ra vào. Cậu ngồi giữa căn phòng lạnh, tay vẫn nắm chặt viên Tử Quang Linh Ngọc. Ánh sáng trong ngọc mờ dần như đang ngủ. Trong đầu cậu, giọng nói của Tử Quang Đạo Nhân vang khẽ:
" Họ đang sợ ngươi, Lâm Dực. Ho đang sợ thứ mà họ không hiểu. Nhưng điều đáng sợ thật sự không ở ngoài kia.... mà là ở ngay trong Thiên Giang Phái."
Lâm Dực nhắm mắt, nhỏ giọng nói: " Ý ngươi là sao? "
" Kẻ thi triển Tà Linh Phản Thực Thuật cần có máu của đệ tử nội môn làm vật dẫn. Người ngoài không thể vào được trung điện, trừ khi.... kẻ có quyền hành tương đương cấp bậc trưởng lão."
Lâm Dực mở mắt, tim đập mạnh. " Nếu vậy, điều đó có nghĩa là - nội gián không phải đệ tử, mà là một trưởng lão trong môn."
- Bóng Nghi Ngờ.
Ngay lúc ấy, trên đỉnh núi, Trần dao được triệu đến phòng riêng của Trương Chân Nhân. Người từng là sư phụ, tùng hiền từ dạy nàng từng chiêu kiếm, nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-bat-diet/5081873/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.