Thiên Giang Phái, sáng sớm mây phủ như sương bạc, tiếng chuông đồng vọng khắp núi.
Đệ tử mới nhập môn đều phải trải qua bảy ngày Tẩy Tủy Luyện Thân Thể, hấp thu linh khí từ suối Linh Tuyền để gột rửa tạp chất. Lâm Dực ngồi xếp bằng bên bờ suối, hơi thở đều đều, linh khí nhẹ xoay quanh. Mỗi lần hít vào, cậu cảm nhận được luồng linh khí lạnh luồn vào kinh mạch, đau rát như bị dao cắt. Nhưng cậu vẫn kiên định.
Bên cạnh một giọng nói vang lên đầy châm chọc:
" Hừ, phàm nhân mà cũng dám ngồi cạnh ta? Đừng làm ô nhiễm linh khí ở đây."
Người nói là Tạ Mịnh Hạo, đệ tử thân truyền của trưởng lão Tề Vân. Hắn vốn là thiên tài trong tông môn, sinh ra đã có Ngũ Hành Linh Căn, lai được nuông chiều, nên sinh ra bản tính kiêu ngạo không ai sánh bằng. Lâm Dực không đáp lại, chỉ nhẹ cúi đầu. Nhưng Tạ Minh Hạo vẫn không dừng lại. Hắn khẽ vận linh khí, khiến nước suối quanh chỗ Lâm Dực chấn động bắn lên tung tóe.
" Nhìn kìa, linh khí không thuận, tạp chất đầy người - đúng là thứ phàm nhân bẩn thỉu."
Trần Dao lúc ấy đi ngang qua, vội quát lên:
" Tạ Sư Huynh ! Thiên Giang Phái lấy tâm làm gốc, sao huynh lại lấy mạnh hiếp yếu ?"
Tạ Minh Hạo nhếch môi :
" Hừ, Trần sư muội bênh kẻ phàm nhân ? Cẩn thận lời đồn không tốt cho ngươi."
Câu nói ấy khiến sắc mặt Trần Dao khẽ biến, nhưng nàng chỉ lạnh lùng đáp:
" Nếu huyng còn tiếp tục, đừng trách ta báo lên chấp sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-bat-diet/5081870/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.