Chương trước
Chương sau
Chương 15: Lần đầu nếm thử hương vị Linh Tửu.
Mạc Ngọc Kỳ sững sốt một chút, nhìn mặt trầm như nước của thiếu niên hồi lâu, sau đó lại ha ha khẽ cười: "Thất ca, thật ngại quá a, muội cũng không nói huynh, huynh nếu muốn nghi ngờ, vậy muội cũng không có biện pháp."
"Thập Nhất muội, muội là nữ hài tử, nói chuyện vẫn nên để lại chút khẩu đức thì tốt hơn." Thiếu niên lạnh lùng nói.
Mạc Ngọc Kỳ trợn trắng mắt lên: "U, Thất ca, không phải gần đây huynh rất thần bí sao, bây giờ tức giận cái gì chứ, trời sinh huynh là ngũ linh căn thì đó là do vận khí không tốt, cũng không phải tại người khác!"
Thiếu niên mím môi: "Thập Nhất muội, tuy muội là ba linh căn nhưng tới giờ cũng mới luyện tới Luyện Khí tầng hai mà thôi, nếu muốn nói thì cũng nên đợi đến khi nào muội tiến vào Luyện Khí trung kỳ rồi hãy nói."


Thiếu niên nói xong lại nhắm mắt lại, im lặng bắt đầu tu luyện.
Mạc Ngọc Kỳ thở hổn hển nói: "Thất ca, muội nhớ rõ huynh đã sắp mười lăm tuổi rồi, aiz, sang năm không thể gặp huynh ở Triêu Dương đường, thật là đáng tiếc mà."
Thiếu niên tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, mặc kệ Mạc Ngọc Kỳ nói nhảm cũng không đáp lại một lời.
Lúc này Mạc Tiểu Bát đi tới, lên tiếng hỏi: "Ơ, lại cãi nhau à?"
Ngoại trừ Mạc Tiểu Thất đang nhắm mắt tu luyện ra, nhưng người khác đều lẻ tẻ kêu một tiếng "Bát ca."
"Sao lại không thấy Thập muội?"
Mạc Tiểu Bát đảo mắt một vòng rồi hỏi. Mạc Ngưng Nhu rụt rè nói: "Bởi vì chuyện Thập tỷ chống đối lại Nhị gia gia ngày hôm qua nên bị phụ thân phạt diện bích tư quá*."
(* Diện bích tư quá: Quay mặt vào tường tự kiểm điểm)
Mạc Tiểu Bát ngẩn người, sau đó cười nói: "A, không ngờ Tứ thúc không tiếc mà phạt Thập muội, ngoại trừ Cửu muội, Thập muội là người xuất chúng nhất trong đám đồng lứa chúng ta."

Mạc Tiểu Bát tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu lại có chút rét lạnh.
Trái lại Mạc Ngưng Nhu lại nói rất thành thật: "Không phải đâu, Bát ca, Thập Ngũ đệ cũng là nhị linh căn giống như Thập tỷ mà, đệ ấy cũng mới tu luyện có mấy tháng nhưng đã lợi hại hơn Ngưng Nhu rồi."
Mạc Ngọc Kỳ cười một tiếng nói: "Tiểu Thập Tứ, bây giờ muội cũng mới tới Luyện Khí tầng một, có vẻ như Tiểu Thập Ngũ cũng chưa tới tầng hai mà, sao muội biết đệ ấy mạnh hơn muội rồi?"
"Thật mà, hôm trước Thập Ngũ đệ còn nói với muội, đệ ấy cảm thấy mình có thể đột phá bất cứ lúc nào." Mạc Ngưng Nhu nói.
Trên mặt Mạc Ngọc Kỳ hiện lên chút dáng vẻ ghen tị, Tiểu Thập Ngũ vừa mới lên năm tuổi đã sắp đột phá đến Luyện Khí tầng hai, vậy chẳng phải là bằng với tu vi của mình sao.

Mạc Tiểu Bát nghe xong cũng thấy trong lòng khó chịu, mọi người cũng không nói thêm lời nào, đều bắt đầu yên lặng tu luyện.
Mạc Thanh Trần thầm nghĩ cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi, xem ra mặc dù mỗi người bọn họ đều có suy nghĩ riêng nhưng vẫn biết tiết chế lại, hiểu rằng tu luyện quan trọng hơn hết thảy. Mặc dù Mạc Thanh Trần nhắm mắt nhưng khi bọn họ ngươi một câu ta một lời cũng không thể tập trung nổi, nhưng mà lượng tin tức biết thêm được cũng không ít, nàng sắp xếp lại cũng biết thêm được một chút.
Trong đám đồng trang lứa bọn họ có mười sáu người, Mạc Phi Yên mười tuổi, Luyện Khí tầng bảy, những người từ một tới sáu chắc quá tuổi rồi, cho nên đối thủ của mình trong trận so tài cuối năm cũng chỉ là tám người tu luyện ở Triêu Dương đường thôi.
Trong tám người này Mạc Tiểu Thất mười lăm tuổi, không biết tu vi tới đâu; Mạc Tiểu Bát mười bốn tuổi, Luyện Khí tầng ba; Mạc Nhiễm Y mười tuổi, Luyện Khí tầng bốn; Mạc Ngọc Kỳ không biết bao nhiêu tuổi, Luyện Khí tầng hai; Mạc Ngưng Nhu và Tiểu Thập Ngũ chưa gặp mặt kia đều là Luyện Khí tầng một, về phần hai nam hài tử khoảng bảy tám tuổi khác, bình thường chẳng qua chỉ phụ hoạ những người khác nói chuyện, có lẽ cũng không giỏi giang tới đâu.
Thật đau đầu mà, nếu không phải ngày ấy gia gia đã nói rõ ràng với mình rằng trưởng bối không nhúng tay vào việc tu luyện của đám tiểu bối, thật muốn túm lấy gia gia hỏi cho rõ lai lịch của bọn họ.
Mạc Thanh Trần lặng lẽ vuốt lông mày, sau đó không suy nghĩ những điều này nữa, tĩnh tâm nín thở vùi đầu vào tu luyện.
Trong nháy mắt đã qua một ngày, Mạc Thanh Trần xoa đôi chân tê dại đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy Vân Chi đi khập khiễng tới nhìn ngó xung quanh Triêu Dương đường, thấy nàng xuất hiện cũng không lớn tiếng gọi tiểu thư như ngày hôm qua nữa mà dùng sức phất tay.
Trong lòng Mạc Thanh Trần ấm áp, dù chỉ mới qua hai ngày, nhưng nàng đã xem nơi thường xuyên tản ra mùi thuốc kia thành nhà của mình, nghĩ tới chuyện sắp quay về đó là đã thấy thoải mái không nói nên lời, đây có chút giống với tâm trạng tan học về nhà ở hiện đại.
"Tiểu thư." Vân Chi thấy Mạc Thanh Trần đến gần, cũng không câu nệ giống lúc mới đầu nữa mà cười nhẹ gọi.
"Vân Chi tỷ tỷ, lại phải làm phiền ngươi rồi." Mạc Thanh Trần nói.
Vân Chi cười trả lời: "Sao tiểu thư lại nói vậy, những người hầu thiếp thân như chúng ta là để hầu hạ cuộc sống hằng ngày của chủ tử, bình thường phần lớn thời gian của ngài là ở Triêu Dương đường, Vân Chi cũng thoải mái hơn ngày xưa nhiều, không biết trong phủ có bao nhiêu người đỏ mắt đấy."
"Vân Chi tỷ tỷ, trong phủ lớn thế này, chỗ nào ngươi cũng biết hết sao?" Mạc Thanh Trần hỏi.
Vân Chi gật nhẹ đầu trả lời: "Đó là đương nhiên rồi, biết đường chính là môn học mà chúng ta bắt buộc phải học mà, bằng không tiểu thư muốn Vân Chi dẫn đi đâu đó, trái lại Vân Chi lại lạc đường, vậy không phải là trở thành chuyện cười hay sao?"
Còn chưa chờ Mạc Thanh Trần nói tiếp, Vân Chi lại bổ sung: "Chẳng qua trong phủ có nhiều chỗ chúng ta không được tới, ví dụ như chỗ ở của tộc trưởng và Lục lão gia, còn có Mật Các."
"A, sao lại thế?" Mạc Thanh Trần hỏi, bây giờ nàng vẫn chưa biết rõ cái gì, chỉ đành phải phát huy tinh thần ham học hỏi.
"Tộc trưởng và Lục lão gia đều là tiên nhân Trúc Cơ kỳ, Vân Chi cũng không biết Trúc Cơ kỳ là cảnh giới nào nhưng dù sao cũng có thể ngự vật phi hành, cũng biết rất nhiều phép thần thông rất lợi hại, tóm lại là không cho phép chúng ta tới gần, còn về phần Mật Các... Vân Chi lại càng không biết bên trong nó có gì, chỉ biết ở đó có người trông coi, lúc ấy ma ma dẫn đường nói với chúng ta bình thường nhất định không được phép tới gần nơi đó, nếu không có mất cái mạng nhỏ cũng không có ai quan tâm." Vân Chi nói.
Mạc Thanh Trần và Vân Chi tuỳ ý tán gẫu, bất tri bất giác đã về tới Dưỡng Di Uyển, vừa bước vào cửa viện một bước, chợt nghe thấy tiếng Gia gia gọi: "Nha đầu, đến đây, hôm nay gia gia có được vài thứ tốt."
Mạc Thanh Trần bước nhanh qua hỏi: "Gia gia, là cái gì thế?" Mạc Đại Niên quét mắt nhìn Vân Chi một cái, Vân Chi thức thời lui xuống.
Lúc này Mạc Đại Niên mới vẫy tay với Mạc Thanh Trần, nói chuyện như tên trộm: "Nha đầu, lại đây, lại đây."
Mạc Thanh Trần cố nén cười, đi tới từng bước một.
"Con nhìn thử xem đây là cái gì?" Mạc Đại Niên chỉ vào trên bàn đá.
"Ách, một mâm đào." Mạc Thanh Trần thành thật đáp.
Mạc Đại Niên quăng một cái nhìn xem thường lại: "Ở đây này, sao mắt nha đầu con chỉ chăm chú vào mấy quả đào thôi vậy?"
Mạc Thanh Trần ngượng ngùng le lưỡi, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh mấy quả đào trên bàn là một bầu rượu bằng men sứ màu xanh.
"Gia gia, đây là bầu rượu sao?" Mạc Thanh Trần do dự hỏi, nàng thật sự không biết cái này có gì tốt.
Chỉ thấy mặt mày Mạc Đại Niên hớn hở vỗ vỗ bầu rượu kia nói: "Hắc hắc, nha đầu, con có lộc ăn rồi, vài ngày trước Tam gia của con tìm được chút linh rượu(linh tửu)ở bên ngoài, ta ỷ vào việc lô đan dược hôm trước không tệ nên muốn đổi một bình về, đến đây, uống với gia gia một chén đi."
Suýt chút nữa là Mạc Thanh Trần lảo đảo, chẳng lẽ, chẳng lẽ gia gia biết mình uống rượu sao! Vì thế lắp bắp hỏi: "Gia... Gia gia, con có thể uống rượu được không?"
Mạc Đại Niên ngẩn người, sau đó lại cười ha hả nói: "Nha đầu, đây cũng không phải là rượu bình thường, uống vào chỉ có chỗ tốt chứ không có hại. Đến đây, con nếm thử một chút là hiểu ngay." Mạc Đại Niên nói xong thì rót đầy rượu vào một cái chén nhỏ bằng sứ màu trắng bên cạnh, đưa cho Mạc Thanh Trần.
Nhìn chất lỏng gần như sềnh sệch màu hổ phách trong cái chén sứ nhỏ màu trắng, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Mạc Đại Niên, Mạc Thanh Trần bưng lên ngửa đầu uống cạn, sau đó ngây ngẩn cả người.
** Đôi lời editor**
Đôi lúc mình sẽ dùng chữ tửu và rượu song song, cùng một nghĩa thôi, nhưng nghe câu văn nào hay hơn mình sẽ dùng. Như linh tửu linh rượu, vd tiểu tửu quỷ không ai dùng tiểu rượu quỷ cả, hoặc thuần việt hơn là con ma rượu... Mong các bạn không cần thắc mắc. Các bạn có ý kiến cứ đóng góp giúp mình nha.
--
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.