“ Được rồi, bất kể lai lịch của người này ra sao, nếu đã xuất hiện tồn tại Đại Thừa thì xem ra chuyện kia thật sự không thể dấu diếm được nữa rồi. Vậy thì dứt khoát đem tin tức thả ra, mượn nhờ lực lượng của bọn chúng tới mạo hiểm một lần cũng được. Chuyện này so với việc bỏ lỡ thời gian mở ra, cuối cùng chẳng được gì thì còn tốt hơn nhiều.” ánh mắt của tên đeo mặt nạ chớp động vài cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tiếp đó tay áo hắn run lên, thân hình uốn éo rồi trực tiếp chui vào hư không không thấy đâu nữa.
Lúc này, Hàn Lập cũng đang dạo quanh một con đường khác, ra vào mấy lần một vài những cửa hàng trông có vẻ khá lớn, định bổ sung một ít tài liệu dự trữ. Nhưng cuối cùng hắn không mua thêm gì mà trực tiếp đi tới chỗ có vài khách sạn ở một nơi khá vắng vẻ thuê cho mình một gian phòng nhỏ, sau đó ngồi xuống tu luyện mà không ra ngoài nữa.
Ba ngày sau, khuôn mặt Hàn Lập tỏ ra hơi kỳ lạ đi tới quảng trường, thấy hai người Hóa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi đã sớm chờ ở đó, lập tức đưa về chỗ ở của mình.
Sau đó Hàn Lập nói với hai người bọn họ rằng bản thân bỗng nhiên có chút sở ngộ về môn bí thuật đang tu luyện, cho nên sự việc về tế đàn thượng cổ tạm thời dừng lại, trước hết cần phải bế quan một thời gian ngắn, để cho hai người bọn họ cũng ở nơi này tu luyện cho tốt, không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713759/chuong-2342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.