"Ha Ha thật không ngờ, chỉ với nửa kiện Huyền Thiên chi bảo, mà đã có nhiều đạo hữu tranh đoạt mãi như vậy. Chư vị thật có lòng tin tìm được cây Dương Kỳ kia hả? Không sợ vật bất lành sẻ đưa tới tai họa cho tộc mình sao?" Bỗng nhiên một nữ tử ngồi từ trong một Thạch Ốc trên bầu trời cười lạnh khàn giọng nhắc nhở mọi người.
"Nếu đã như vậy, Cổ tiên tử làm gì phải ra giá tranh đoạt! Hay là thành thật nhường bảo vật lại cho bọn ta là được." Một thanh âm đầy sắc bén không khách khí trả lời.
"Nhường lại cho Thạch Tiêu tộc các ngươi sao? Các ngươi to mồm muốn nuốt chửng Huyền Thiên chi bảo ư, không sợ nứt vỡ cái bụng!" Nữ tử giọng khàn khàn chẳng hề khiêng nể đáp lại.
"Thạch Tiêu tộc không lớn lối như vậy, không biết Cổ tiên tử Phù Du tộc chúng ta, có thu được bảo vật này về hay không." Một âm thanh lão giả cũng từ bên trong một tòa Thạch Ốc khác bỗng nhiên vang lên.
"Phù Du tộc!"
Hơn phân nửa Đại Thừa lão tổ nghe xong thanh âm này, sắc mặt đều đại biến.
"Phù Du tộc là nhất đẳng đại tộc ở Phong Nguyên đại lục, nhưng Thiên Minh tộc chúng ta cũng không phải là một tiểu tộc. Nếu hôm nay đụng phải những vật khác, nói không chừng sẻ nhường cho quý tộc đấy. Nhưng đây là Huyền Thiên chi bảo, lão thân nhất định phải cầm trong tay rồi." Sau khi cân nhắc một hồi, nữ tử mới khàn giọng trả lời không chút cảm tình.
"Tốt, rất tốt. Nếu chư vị đã không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713747/chuong-2330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.