Hàn Lập giơ tay về phía ngọn thương màu xanh cổ kính.
Lập tức vật ấy léo lên hào quang xanh muốt, "véo", bắn thẳng về phía mình.
Hàn Lập chụp lấy nó một cách rất nhẹ nhàng, nâng cao lên rồi chậm rãi quan sát. Bỗng nhiên hắn khẽ cười, đưa ngọn thương cho Ngân Nguyệt:
"Món bảo vật này đã được dung nhập một mảnh Huyền Thiên Thánh Khí, tuy chả mấy tác dụng gì đối với ta nhưng lại rất phù hợp cho muội."
"Cám ơn Hàn huynh! Muội không khách khí đâu." Ngân Nguyệt reo lên, nàng không từ chối mà nhận lấy ngọn thương cổ kính, ngắm nhìn nó với ánh mắt đầy thích thú.
Lúc này, một tay của Hàn Lập khẽ vẫy từ xa kéo cái hồ lô màu vàng bay lại.
"Đây là..." Hàn Lập quan sát vật trong tay một lúc, vẻ mặt thể hiện ra đôi nét bất ngờ. Hắn đắn đo một lúc rồi đảo bàn tay cất nó đi không một tiếng động. Cuối cùng lại nhìn về món bảo vật duy nhất còn lại.
Đó chính là một chiếc thuyền màu đen đẹp mê người, hẳn phải là Mặc Linh Thánh Khai mà người ta thường đồn thổi rồi. Hàn Lập ngắm nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên hắn cười cười rồi bấm một đạo pháp quyết lên thân chiếc thuyền.
Phốc!
Chiếc thuyền rung rung, thế rồi nó từ từ bay lên khỏi bề mặt bệ đá. Tiếp đó quanh thân thuyền bắt đầu phun ra vô số ký hiệu cuồn cuộn không ngừng, hình dáng cũng mau chóng hóa lớn thêm khiến cho mọi thứ trong gian điện cũng bị ông ông cộng hưởng theo.
Nửa giờ sau, mặt hồ nước bên trên đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713670/chuong-2253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.