"Tự hủy tu vi! Ngươi lại tự mình làm chuyện này?" Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe, có vẻ hắn chẳng tin cho lắm.
"Nếu ta không tự hủy hơn nửa tu vi thì dễ dàng gì Bảo Hoa chỉ trục xuất ta đến nơi hoang vắng này, ở đời làm gì có chuyện đơn giản như thế? Dù sao năm đó ta cũng từng là người được ả tín nhiệm nhất, vậy mà lại đâm một nhát trí mạng ngay sau lưng ả. Lần này có thể giữ lại được tính mạng đã khiến ta quá bất ngờ rồi." Nguyên Sát nhẹ nhàng giải thích đôi câu.
"Hóa ra là thế. Vậy ra quan hệ giữa ngươi và Bảo Hoa năm đó thực không bình thường chút nào nên dưới tình huống như thế mà vẫn thả cho ngươi cao chạy xa bay." Hàn Lập gật gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
"Hàn đạo hữu, năm đó ta từng xúc phạm ngươi. Lúc này cảnh giới của ta đã giảm xuống, không thể nào là đối thủ của ngươi được. Lần chạm mặt này ngươi định xử lý ta thế nào? Có phải sẽ báo đáp lại mối thù năm đó?" Ánh mắt của Nguyên Sát toát ra đôi nét khác thường, ả thong thả hỏi.
"Nếu Bảo Hoa mà không trừng trị ngươi rồi thì đúng là ta rất có hứng thú báo đáp lại mối ân tình của ngươi năm đó. Nhưng bây giờ thì sao nào, lúc này ý muốn đó đã phai nhạt đi nhiều rồi. Tu vi của ngươi đã xa sút rất nhiều, ngay cả ý trí cũng đã chẳng còn giữ được, chắc là từ nay về sau chỉ mãi giậm chân ở tu vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713667/chuong-2250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.